Chương 138

"Mời vào."

Cố Nghiên Thu đẩy cửa bước vào, người bên trong không hề quay đầu lại, ánh vào mi mắt cô đầu tiên là một mái tóc dài uốn cong màu nâu, cô ấy dựa lưng vào ghế, vòng eo vừa vặn, đôi vai mảnh khảnh, nhưng bóng hình lại ẩn chứa một sức mạnh không thể khinh thường.

Cố Nghiên Thu đi đến bên cạnh nàng, thấy chính diện của đối phương, ngũ quan nàng cũng lạnh lẽo như giọng nói của nàng.

Nếu nói Cố Nghiên Thu lạnh lùng bởi do tính cách thì biểu hiện bên ngoài chỉ là sự giả dối, khiến người ta như ngàn dặm xa cách, Lâm Duyệt Vi lạnh lùng càng vì ngạo khí toát ra từ người nàng, còn cô gái trước mặt này thì lại hoàn toàn khác, nhìn khuôn mặt nàng hồi lâu có cảm tưởng như nhiệt độ toàn bộ gian phòng đều giảm xuống mấy độ.

Sáng sớm hôm nay nàng hẳn vừa bàn công sự, hoặc sắp có một buổi hẹn, bởi nàng khoác trên người một chiếc áo sơ mi được may bằng lụa thượng hạng cắt may tinh xảo, áo khoác ngoài màu lam được treo trên lưng ghế.

Doãn Linh Tê quay nhìn Cố Nghiên Thu, nói: "Cố tiểu thư." Dừng một chút, rồi nói, "Cửu ngưỡng đại danh, như sấm bên tai."

Giọng nói lãnh đạm hơi mang âm tiết của vùng khác.

"Không dám." Cố Nghiên Thu kéo ghế, ngồi xuống đối diện nàng, hơi hơi mỉm cười, "Doãn tiểu thư muốn uống gì?"

Doãn Linh Tê chỉ chỉ một ấm trà Hoa Quế trên bàn: "Nước này được rồi, nói chuyện chính sự quan trọng."

Cố Nghiên Thu muốn gọi Bích Loa Xuân, vẫn duy trì lễ phép mỉm cười, cầm rót trà cho Doãn Linh Tê trước, hai tay khoanh trước người, mở miệng nói: "Doãn tiểu thư biết tôi?"

Doãn Linh Tê: "Lưu tiên sinh đã tới đi tìm tôi."

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: "Ý tôi là trước đó."

Nét mặt Doãn Linh Tê rốt cuộc xuất hiện một chút biểu cảm, nàng không phủ nhận, mà chỉ hơi hơi cong lông mày, một biến hóa nhỏ rất khó nắm bắt, hỏi: "Sao cô lại biết?"

Cố Nghiên Thu: "Tôi vừa vào cửa cô đã nói, cửu ngưỡng đại danh, như sấm bên tai."

Doãn Linh Tê: "Đây chỉ là một câu khách sáo, không phải sao?"

Cố Nghiên Thu: "Không phải."

Doãn Linh Tê: "Vậy sao?"

Cố Nghiên Thu đạm nhiên cười nói: "Từ hai ngày trước, cô ngay cả một câu khách sáo cũng không buồn nói cùng tôi, biểu hiện rất kiên nhẫn, sao hôm nay lại đột nhiên nói lời khách sáo?"

Hơn nữa căn cứ theo những gì Lưu tiên sinh nói, quá trình anh tìm được Doãn Linh Tê quá thuận lợi, cơ hồ không hề gặp bất kỳ trở ngại nào. Nếu có một ngày một vị thám tử tư chạy đến trước mặt bạn, nói muốn điều tra về người mẹ đã qua đời của bạn, có khả năng còn đề cập đến bạn gái cũ của mẹ bạn, bạn sẽ ngoan ngoãn phối hợp với đối phương sao? Trừ phi đối phương có khiếm khuyết, ví như bị thiểu năng trí tuệ, trước khi gặp Doãn Linh Tê, Cố Nghiên Thu không dám kết luận, sau khi gặp nàng, cô biết cô gái này tuyệt đối không hề tầm thường.

Giải thích duy nhất cho việc này chính là, nàng ấy đã sớm biết chuyện này, hơn nữa còn chuẩn bị tốt tâm lý rằng tương lai sẽ có một ngày có người tìm tới trước cửa hỏi nàng về chuyện này.

Doãn Linh Tê: "......"

Nàng không ngờ chỉ bằng một câu nói đơn giản, lại thành con át chủ bài trong tay kẻ khác. Cô con gái của Thẩm Hoài Du này, quả thực không đơn giản, khôn thể xem thường.

Doãn Linh Tê cong cong môi, lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc Cố Nghiên Thu bước vào: "Cô rất thông minh."

Cố Nghiên Thu hào phóng mà tiếp nhận lời khen: "Cảm ơn, cho nên chúng ta có thể không cần vòng vo."

Doãn Linh Tê chậm rãi thu lại nụ cười, khôi phục gương mặt lãnh đạm: "Vòng vo?"

Cố Nghiên Thu: "Chẳng lẽ không phải?"

Doãn Linh Tê: "Tôi không nghĩ sẽ vòng vo với cô, cô nghĩ mình sẽ biết được gì từ chỗ tôi?"

Cố Nghiên Thu: "Chuyện trong quá khứ."

Doãn Linh Tê bình tĩnh mà hỏi ngược lại: "Người chết đã đi xa, chúng ta đều cùng chung một số phận, cô cảm thấy có ý nghĩa sao?"

Có ý nghĩa sao?

Cố Nghiên Thu đã từng vô số lần tự hỏi câu hỏi này, hết thảy những gì cô đang làm có ý nghĩa sao? Thẩm Hoài Du đã chết, Cố Hoà thân mắc bệnh ung thư, Cố Phi Tuyền cùng Hạ Tùng Quân cũng đã vào gia môn, cô cũng đã có gia đình và sự nghiệp của riêng mình, chỉ cần cô không tiếp tục truy cứu, có thể sống một cuộc sống tự tại, mà không cần lúc nào cũng bị quả núi lớn vô hình đè nặng, tâm tình không ngừng lâm vào tuyệt vọng.

Doãn Linh Tê quan sát nét mặt Cố Nghiên Thu, không nhanh không chậm mà nhấp một ngụm trà Hoa Quế, nàng đã tới đây từ sớm, ngồi lâu cũng có chút khát cổ, uống một ngụm rồi buông xuống.

Cố Nghiên Thu nhìn Doãn Linh Tê, nói: "Không có ý nghĩa."

Doãn Linh Tê hơi thở ra, không ngờ nàng lại nghe được một đáp án như vậy.

Cố Nghiên Thu không chờ nàng mở miệng, thấp giọng hỏi: "Doãn tiểu thư cho rằng chuyện này có ý nghĩa ở chỗ nào?"

Doãn Linh Tê nhẹ nhàng nhíu mày: "Tôi đang hỏi cô, cô hỏi phản vấn tôi làm gì?"

Cố Nghiên Thu khẽ cười một tiếng, mặt mày tràn đầy phong thái tự tin: "Bằng không cô vì sao phải tới buổi hẹn ngày hôm nay?" Cô hơi cúi người về phía trước, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương, "Doãn Linh Tê tiểu thư."

Cô gọi tên đầy đủ của đối phương, cắn chữ rõ ràng, mỗi một chữ đều không nhẹ không nặng dao động lòng Doãn Linh Tê.

"Doãn tiểu thư?" Nàng chậm chạp không hề phản ứng, Cố Nghiên Thu lại gọi lần nữa.

Doãn Linh Tê phát hiện mình cư nhiên bởi vì ánh mắt đối phương mà hoảng hốt, tức khắc ảo não đến cực điểm.

Doãn Linh Tê khắc chế xúc động trong lòng, người trưởng thành phải dùng lý trí giải quyết vấn đề, nàng bất động thanh sắc đẩy ghế dựa ra sau một chút, cởi bỏ nút trên cổ áo sơ mi, giống như trong phòng này rất nóng vậy.

Cố Nghiên Thu săn sóc mà đứng dậy, đi tới ven tường điều chỉnh độ ấm xuống thấp một chút.

Doãn Linh Tê: "......"

Cố Nghiên Thu tự rót một ly trà, vừa thưởng thức vừa kiên nhẫn mà chờ nàng.

Vị trà này...... Hmm...... So với tự tay Lâm Duyệt Vi đúng là kém xa. Cô không phải người biết thưởng thức, nhưng do Lâm Duyệt Vi thích uống trà, cô thường xuyên được uống ké mỗi khi nàng pha trà.

Không biết bây giờ Lâm Duyệt Vi hiện đang làm gì? Hẳn đang tạm thời kết thúc công việc ăn cơm trưa đi?

Cố Nghiên Thu nhịn xuống không xem di động.

Doãn Linh Tê cuối cùng thấy được trên vẻ mặt đạm nhiên của cô một tia bất định không yên, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, Cố Nghiên Thu thoạt nhìn cũng không cường đại giống vẻ ngoài của cô, thiếu chút nữa đã bị hù doạ.

Kỳ phùng địch thủ, Doãn Linh Tê dốc sức phản kháng, nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ cảm thấy lời của hai người rất huyền diệu, muốn xem rốt cuộc hải người có mục đích gì, không hơn."

"Ý của cô là căn bản không tin những gì chúng tôi nói?"

"Cô cho rằng tôi nên tin sao?"

"Vậy thì chúng ta không được hợp ý." Cố Nghiên Thu đứng dậy, gật gật đầu nhìn Doãn Linh Tê, "Tôi còn có chút việc, phải đi trước."

Doãn Linh Tê cũng không giận, ngồi yên, lạnh giọng nói: "Xin cứ tự nhiên."

Hai người lần đầu tiên định ngày hẹn thế nhưng lại tan rã trong không vui.

Cố Nghiên Thu không quay đầu lại.

Doãn Linh Tê cầm lấy áo khoác theo sau rời đi, lúc tính tiền mới phát hiện ra Cố Nghiên Thu đã thanh toán.

"Đi công quán XX." Doãn Linh Tê báo cho tài xế một địa chỉ, buổi chiều nàng còn một buổi hẹn nữa phải tham dự.

Cố Nghiên Thu không bởi vì Doãn Linh Tê không phối hợp mà tâm sinh nóng nảy, cả hai cũng không quen biết, lại còn có cùng một thân phận nhạy cảm —— con gái của bạn gái cũ, nếu nhất kiến như cựu [1] mới thật quỷ dị.

[1] Mới gặp mà thấy như bạn cũ."nhất kiến như cựu" 一見如舊.

Cô vừa ra khỏi quán trà, đã mở di động lên xem, quả nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Duyệt Vi, nàng vừa chụp hình phần cơm trưa cho cô xem.

【 Hai chữ Mộc: Đoàn phim này đúng là có tiền, mỗi ngày không phải cho ăn sườn lợn rán thì là đùi gà, hôm nay nữ chính còn mời bọn em thêm cơm 】

【 Hai chữ Mộc: Cứ như vậy em chắc chắn sẽ béo mất 】

Lâm Duyệt Vi lúc này đang ở đoàn phim, đóng vai phụ cho một suất diễn chỉ cần quay chụp hai tuần, bây giờ chỉ đang trong giai đoạn chuẩn bị công tác, tính toán đâu ra đấy khoảng ba tuần là có thể về nhà. Đoàn phim có một nam chính tiểu thịt tươi, một nữ chính tiểu hoa đán, nữ phụ cũng là tiểu hoa đán, ngược lại còn có không ít diễn viên gạo cội có thực lực đóng vai khách mời. Nhóm Lưu lượng [2] nhóm từng người từng người một chú ý phô trương, hở tí là thêm cơm, không thì mời cả đoàn uống nước, một nhóm khác thì thỉnh ăn bữa ăn khuya, muốn bao nhiêu xa xỉ liền có bấy nhiêu xa xỉ, tối hôm qua Lâm Duyệt Vi đúng giờ lên cân phát hiện mình lên 0.2kg, cùng Cố Nghiên Thu lải nhải hết mười phút.

[2] Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.

Cố Nghiên Thu cong cong môi, đứng yên tại chỗ, trả lời: 【 sẽ không béo, yên tâm 】

Lâm Duyệt Vi có lẽ còn chưa hết giờ cơm, vài giây sau trả lời: 【 Em khẳng định sẽ béo, béo chị sẽ ghét bỏ em 】

【 Tây Cố: Sao chị lại ghét bỏ em được? 】

【 Hai chữ Mộc: Chị phải ghét bỏ em 】

Giữa tình lữ chính là như vậy, hai người nói mấy câu qua lại chỉ có một chủ đề, buổi chiều Cố Nghiên Thu không có việc gì, nói chuyện đến mê mẩn đứng gần chỗ đậu xe, cùng Lâm Duyệt Vi nhắn tin qua lại.

Doãn Linh Tê ngồi ở ghế sau, nhìn ra bên ngoài cửa sổ ô tô, nàng chợt sửng sốt, cô gái đang đứng trong gió lạnh với nụ cười trên môi kia thật là Cố Nghiên Thu vừa rồi nàng gặp mặt?

Đáy mắt Doãn Linh Tê xẹt qua một chút kinh ngạc, rồi nàng thu hồi tầm mắt.

Bàn tay nàng vuốt ve chiếc túi xách tay từ đầu đến cuối không rời khỏi tầm mắt nàng, chà xát tay mới từ bên trong lấy ra một quyển notebook đã ố vàng, bên trong dầy đặc nét chữ thuộc về một nữ nhân.

Quyển Notebook là sau khi mẹ nàng qua đời không lâu, nàng phát hiện ra khi đang thu dọn di vật trong phòng bà, lúc ấy nó được cất trong một két sắt có khoá, mật mã do Doãn Linh Tê chậm rãi kiếm ra được, một ngày nàng cũng không biết vì sao lại đặc biệt với mẹ nàng tới vậy.

Nàng khẽ lật vài trang, nơi khoé mắt bỗng hiện lên một tia lệ quang, không đành lòng xem tiếp, cất notebook vào chỗ cũ.

Nàng cần xác định Cố Nghiên Thu là một người đáng giá tín nhiệm, nàng mới có thể cho cô biết bí mật mẹ nàng giấu trong suốt nhiều năm qua, tận cho đến lúc bà qua đời.

***

【 Hai chữ Mộc: Em phải đi đóng phim 】

【 Tây Cố: Chị cũng phải về nhà 】

【 Hai chữ Mộc: Chị đang ở đâu? 】

【 Tây Cố: Vừa đi gặp một người, buổi tối sẽ nói với em 】

【 Hai chữ Mộc: ok, buổi tối nói chuyện, moah moah 】

Cố Nghiên Thu mở cửa ngồi vào trong xe, đệm ghế tự động nóng, chân cô vì đông lạnh giá mà tê dại bắt đầu ấm lên, Cố Nghiên Thu cũng trả lời Lâm Duyệt Vi bằng tin nhắn thoại "Moah moah", rồi lái xe về nhà.

Cô một mình sinh hoạt luôn có quy luật, đúng giờ ngủ đúng giờ dậy, ngoài công tác sẽ không thức khuya, cũng sẽ không tham ngủ, buổi sáng dù lạnh tới đâu cũng có thể dậy tập thể dục buổi sáng, ngẫu nhiên thì tập ở phòng tập thể thao, đôi lúc thì ra ngoài chạy bộ —— tiểu khu có hoàn cảnh cây xanh không tồi, chất lượng không khí rất tốt.

Buổi chiều không có việc gì làm cô sẽ ngồi trên sô pha đọc tiểu thuyết, trên đùi đắp chăn mỏng, con mèo cô nuôi sẽ cuộn tròn trong lòng cô, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà không lộn xộn, thuận tay có thể vuốt lông nó.

Cô vẫn luôn sống như vậy, dù không có Lâm Duyệt Vi cũng không tính là quá khổ sở. Đồng hồ treo trên vách rốt cuộc cũng điểm 6 giờ chạng vạng, giống như đúng giờ bật công tắt, Cố Nghiên Thu bắt đầu nóng nảy, nghĩ Lâm Duyệt Vi có phải nên kết thúc công việc rồi không, khi nào sẽ rảnh cùng cô nói chuyện,

Di động đúng giờ vang lên.

【 Viên Hựu Viên: Vi Vi còn đang đóng phim, dự tính 7 giờ sẽ kết thúc 】

【 Lâm mami: Tốt 】

Đây là thói quen do cô và Lâm Duyệt Vi thương nghị định ra, mỗi ngày đúng 6 giờ chiều, nếu Lâm Duyệt Vi còn chưa xong công việc, nàng báo tin nhắn cho Cố Nghiên Thu. Cố Nghiên Thu vẫn dùng dãy số cũ lần trước cô giả mạo mẹ của Lâm Duyệt Vi mà kết bạn với Vương Viên Viên, đương nhiên, hiện tại Vương Viên Viên đã biết kẻ giả mạo này kỳ thật là đối tượng của Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi chủ động nói cho cô hay, bằng không bắt Vương Viên Viên mỗi ngày sớm tối thưa hầu mà báo cáo hành trình cho mẹ cô thì rất quái dị. Dù sao Vương Viên Viên tin được, kín miệng, đầu dưa thông minh sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, không bằng ngả bài sớm một chút.

Cố Nghiên Thu biết được Lâm Duyệt Vi còn hơn một giờ nữa mới kết thúc công việc, đi vào phòng bếp lấy miếng thịt bò bít tết đã rã đông ra chiên, lại nấu thêm canh, tỉ mỉ bày bàn, lấy rượu vang đỏ, mở nắp cho thở rồi rót nửa ly.

Sau khi chuẩn bị xong thì đặt lên bàn, chụp khoảng mười bức ảnh, chọn ra một tấm thêm filter—— kỹ năng mới nhất của cô, gởi cho Lâm Duyệt Vi, sau đó dùng bữa tối, dọn mâm dao nĩa vào phòng bếp rửa, tắm xong, ngồi ở trên giường.

Lấy di động, thời gian vừa khéo, Lâm Duyệt Vi đã gởi tin nhắn tới năm phút trước.

【 Hai chữ Mộc: A a a a a a a a a 】

【 Hai chữ Mộc: Đây là trù nghệ thần tiên gì vậy, đây là thần tiên nương tử gì đây, tuyệt mỹ 】

【 Hai chữ Mộc: Dịu dàng hiền huệ như vậy, đẹp như thiên tiên, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp thật sự tồn tại trên thế gian này sao? 】

【 Hai chữ Mộc: Thỉnh chị không cần phóng thích mị lực khắp nơi nơi! 】

【 Hai chữ Mộc: Hôm nay trù nghệ hay là buôn bán 】

【 Hai chữ Mộc: Em khóc ngất, chị đâu? 】

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi có khóc hay không cô không biết, nhưng cô biết nàng hẳn đã lướt Weibo, lại ngắm fans thổi cầu vồng cho nàng, copy hết mấy lời này gởi qua cho cô.

【 Tây Cố: Chị cũng khóc ngất, em là tiên tử hạ phàm sao? 】

Có tới có lui, mới là bạn tốt, còn không phải là thả cầu vồng sao? Lâm Duyệt Vi khoác áo choàng thôi cô cũng từng thổi qua, quen thuộc tới tâm.

【 Hai chữ Mộc: Ha ha ha ha ha ha ha chị tinh thiệt a Cố tổng 】

【 Tây Cố: Nào có nào có, không tinh tường bằng em, đang đóng phim mà còn sờ cá 】

【 Hai chữ Mộc: Không phải tại chị sao, giữa trưa em nhắn tin ai biểu chị không trả lời liền, đi gặp ai 】

【 Tây Cố: Chờ em về tới khách sạn rồi nói sau, một câu hai câu khó mà nói 】

【 Hai chữ Mộc: Nam hay nữ, xinh đẹp sao? đáng yêu sao? Khiến người phạm tội sao? 】

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi nói chuyện càng ngày càng không kiêng nể gì, xem ra ở đoàn phim xác thật sống rất khá, không bị ai khi dễ. Nhưng con cá được thả ra biển, Cố Nghiên Thu hận không thể bắt nàng lại, xem nàng còn dám nói hươu nói vượn hay không.

Lâm Duyệt Vi ngồi trên xe về khách sạn, như lệ thường đùa giỡn vợ hiền theo thói quen, Cố Nghiên Thu đã bắt đầu từ trạng thái mờ mịt đến bây giờ biết có tới có lui, rất có tiến bộ, khiến Lâm Duyệt Vi rất vui mừng. Nhưng nàng giỡn cỡ nào, Cố Nghiên Thu vẫn một câu trở về rồi nói, còn đứng đứng đắn đắn thêm một câu: Đừng quấy.

Lâm Duyệt Vi bèn không náo loạn, thành thành thật thật chờ về đến khách sạn, sau đó đi thẳng một mạch lên phòng riêng, phòng vừa mở cửa, nàng vội vàng bỏ lại một câu mai gặp lại cho Vương Viên Viên, rồi rầm một tiếng đóng cửa lại.

Di động vang lên âm báo nhắc nhở lời mời video call, Cố Nghiên Thu buông sách trong tay, nhận cuộc gọi của Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi đang đóng phim ở phương nam, điều hoà trong phòng vừa mở, độ ấm rất thấp, nàng để dựa điện thoại vào máy sưởi trên bàn, chà xát tay, không ngừng dậm chân sưởi ấm.

"Em đã về rồi, lạnh chết em."

Cố Nghiên Thu cảm thụ một chút máy sưởi trong phòng, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút áy náy.

"Trong phòng nhớ mở thêm máy tạo độ ẩm, bằng không cả đêm mở máy sưởi sẽ khô da, chị để trong hành lý của em."

"Em đã lấy ra rồi." Lâm Duyệt Vi xoay camera một chút, cho cô xem, "Ngày đầu tiên chị đã nhắc em rồi."

"Phải không?" Cố Nghiên Thu cười cười, "Chị không nhớ rõ."

"Không sao, mỗi ngày chị nhắc nhở em sẽ đều trả lời chị, vạn nhất ngày nào đó em quên mất, lỡ mà em đắp dư mặt nạ, chị không biết đắp mặt nạ lạnh cỡ nào đâu, mặt em đều căng lên hết." Lâm Duyệt Vi tỏ ra xúc động, nghĩ lại mà thấy kinh.

"Đáng thương."

"Thật không." Lâm Duyệt Vi mở hai tay ra trước camera, Cố Nghiên Thu cũng mở tay ra, hai người cách một khoảng không ôm nhau một chút.

Lâm Duyệt Vi lộ ra nụ cười thoải mái: "Ấm áp hơn nhiều rồi."

Cố Nghiên Thu cũng nhịn không được cười, đôi mắt cong thành hình trăng non: "Em có khoa trương quá không?"

Lâm Duyệt Vi: "Sẽ không a, em thích nhất là dỗ chị vui vẻ, chị xem em vừa nói chị đã không thèm nhìn em."

Cố Nghiên Thu lập tức trợn to đôi mắt.

Lâm Duyệt Vi phốc một tiếng bật cười.

Nói chêm chọc cười một lát, Cố Nghiên Thu nói về chính sự, kể cho Lâm Duyệt Vi nghe chuyện Lưu tiên sinh hẹn Doãn Linh Tê cho cô gặp mặt, còn có buổi hẹn trà chiều hôm nay, tan rã trong sự không vui.

Lâm Duyệt Vi trầm ngâm một lát: "Người này rõ ràng biết chuyện gì đó."

Cố Nghiên Thu nói: "Chị cũng cảm thấy vậy, nhưng cô ấy không tin chị, chị cũng không muốn tiếp tục nếu không hợp ý nhau."

Lâm Duyệt Vi nói: "Chị ấy hẳn sẽ còn tìm đến chị."

Cố Nghiên Thu nói: "Hoặc là chờ chị đi tìm nàng?"

Lâm Duyệt Vi đột nhiên hỏi: "Người ta có xinh đẹp không?"

Cố Nghiên Thu cạn lời nói: "Em xem em lại hỏi vậy nữa."

Lâm Duyệt Vi nhướng mày: "Sao? Không thể hỏi sao? Lòng yêu cái đẹp ai mà không có."

Cố Nghiên Thu nói: "Cũng tạm, chị không chú ý lắm."

Lâm Duyệt Vi khá vừa lòng đối với câu trả lời của cô, ngoài miệng thì nói: "Có thể được Cố tổng đánh giá, cũng không dễ dàng gì."

Cố Nghiên Thu ra vẻ muốn trở mặt, Lâm Duyệt Vi lại dỗ cô nói: "Em chỉ lo lắng cho chị thôi mà, chị xem chị một mình ở bên ngoài, có tiền có sắc, vừa mặn vừa ngọt, ai thấy mà không thích chị?"

Cố Nghiên Thu nhớ tới mấy ngày nay văn phòng liên tục nhận được hoa của hai vị công tử tiểu thư, nói: "Dù sao chị cũng đều không để ý tới."

Lâm Duyệt Vi bắt được điểm mấu chốt trong lời nói, cả kinh nói: "Thật đúng là có a?"

Cố Nghiên Thu thẳng thắn nói: "Chính là hai người lần trước gặp ở trại nuôi ngựa, một người họ Kha, một người họ Thân."

Trí nhớ Lâm Duyệt Vi rất tốt, lần đó nàng còn tới riêng từ giao tế, đối với người nào cũng có ấn tượng, họ Kha với Thân đều không phải họ thường gặp, trong những người đó còn có một người họ Thôi, rất mau nàng đã nhớ ra hai người ấy là ai.

Lâm Duyệt Vi: "Nam nữ ăn thông, chỉ có thể là Cố tổng a."

Giọng nói của nàng nồng đậm sự chế nhạo, nửa trái tim Cố Nghiên Thu trầm xuống, Lâm Duyệt Vi không giận, nửa trái tim còn lại bỗng sinh ra bất mãn: "Em không ăn giấm à?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Ăn chứ, chị không ngửi được vị chua trong không khí sao?"

Cố Nghiên Thu lắc đầu: "Không hề." Cô cảm thấy quá không công bằng, lúc trước cô ăn ghen đến bầu trời đen kịt, Lâm Duyệt Vi lại chỉ có một câu nhẹ nhàng cho qua, ngay cả tên đối phương cũng không thèm đề cập tới. Chẳng lẽ Lâm Duyệt Vi không thích cô như cô nghĩ? Cố Nghiên Thu kịp thời đình chỉ ý nghĩ này, thiếu chút nữa lại bị dao động.

Lâm Duyệt Vi nói: "Bọn họ không có bất luận sự uy hϊếp gì a, em vì sao phải ghen? Em tin tưởng chị."

Cố Nghiên Thu nửa tin nửa ngờ.

Lâm Duyệt Vi lại nói: "Cứ cho là em ghen đi lại có thể thế nào? Bây giờ em lại không có khả năng bay tới bên cạnh chị, cưỡng chế di dời hai người ấy, sau đó cảnh cáo bọn họ không được tiếp cận chị thêm bước nào, hay là nhốt chị trong nhà không cho chị ra cửa gặp người, không cho chị chiêu thêm đào hoa."

Cố Nghiên Thu nhíu mày, Lâm Duyệt Vi nói đạo lý nào ra đạo lý đó, nhưng nghe cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Lâm Duyệt Vi: "Nói tóm lại, chị khẳng định sẽ không thích hai người bọn họ, cùng với việc em chỉ có thể lực bất tòng tâm, ghen có hại cho sức khỏe, ăn giấm tượng trưng một chút là được rồi, không thể thật sự so đo tính toán."

Cố Nghiên Thu: "Oh."

Lâm Duyệt Vi: "Chị xem phương pháp xử lý này của em vô cùng có lý, lần sau chị nên học hỏi em, không cần ăn giấm vô vị, những người đó đều là hổ giấy hết, hai chúng ta tình vững hơn vàng, không sợ."

Cố Nghiên Thu cao giọng hơn: "Òh?"

Lâm Duyệt Vi có hơi sốt ruột nói: "Em phải đi tắm, còn phải tập diễn, buổi tối trước khi ngủ nhớ nói em một tiếng."

Cố Nghiên Thu ngoan ngoãn đáp: "Được."

Lâm Duyệt Vi chu môi, để sát vào camera, hôn một tiếng thực vang dội.

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng hôn lại.

Video kết thúc.

Lâm Duyệt Vi ngồi trên ghế nửa ngày không nhúc nhích, sau đó gãi gãi đầu, miệng mặc niệm hai cái tên: Kha Bân, Thân Tuyết.

Giang Tùng Bích mới vừa đưa bạn gái nhỏ về đến nhà, cùng người thông qua cửa sổ xe lưu luyến chia tay, di động trên xe bỗng ong ong ong rung lên, Giang Tùng Bích sưởi tay một lát trong hơi ấm, rồi mới cầm lấy điện thoại.

Là Lâm Duyệt Vi gọi tới.

Nàng gần đây đang chuyên tâm đóng phim, lại vội vàng yêu đương, nàng tìm cô hơn phân nửa là có việc.

Giang Tùng Bích không vội về nhà, ngừng xe ở ven đường, ủ ấm trong máy sưởi trên xe lười biếng mà "Alô" một tiếng.

"Mình hỏi cậu chuyện này một chút."

"Hỏi đi."

"Kha Bân với Thân Tuyết cậu biết không?" Lâm Duyệt Vi hỏi. Giang Tùng Bích khác với Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi chỉ có một vòng bạn bè nhỏ xíu cố định, Giang Tùng Bích thì ham thích lăn từ vòng này sang vòng khác, tất cả phú nhị đại ở thành phố Yến Ninh, cô quen biết hơn phân nửa.

"Biết, nhưng không thân, làm sao vậy?"

"Cậu kể cho mình nghe một chút?"

"Aizzz, từ từ không vội, cậu hỏi về hai người ấy làm gì?"

" Thì...... Hai người đó bây giờ đang theo đuổi Cố Nghiên Thu, mình sợ không phải người gì tốt, có hại cho Cố Nghiên Thu."

"Ghen à?"

"Chẳng lẽ không?" Lâm Duyệt Vi lại thừa nhận đến sảng khoái, "Đổi lại ai mà không ăn giấm, ai lại không cảm thấy có nguy cơ."

"Cố Nghiên Thu biết không?"

"Biết cái gì?"

"Cậu trộm điều tra hai người đó."

"Không phải điều tra, mình chỉ hỏi một chút thôi, cứ xem như mình để ý hai người ấy hơn bình thường thôi." Lâm Duyệt Vi ở trước mặt Cố Nghiên Thu biểu hiện bình thường đến như vậy cũng do nguyên nhân này, nàng muốn biểu đạt tính nhiệm tuyệt đối với Cố Nghiên Thu, hơn nữa nàng quả thật rất tín nhiệm đối phương.

"Được rồi, cậu nói sao thì vậy đi." Giang Tùng Bích nói, "Nhưng mình thật sự không thân với họ, Kha Bân có gia thế khá tốt, tính cách rất lịch lãm, Thân Tuyết, thì trứ danh chân đạp vài chiếc thuyền, có nam có nữ, hơn nữa họ còn ở chung đến tường an không có việc gì."

"Oh." Như vậy Lâm Duyệt Vi ngược lại yên tâm, đặc biệt là loại như Thân Tuyết, chúng tinh phủng nguyệt, hẳn sẽ không có tâm tư cắn chặt không buông.

Kỳ thật nàng gọi điện thoại tới chủ yếu không phải bởi vì chuyện này, mà vì một chuyện khác.

"Trước đó mình nhờ cậu chọn lễ vật cậu đã làm xong chưa?"

"Chuyện cậu nhờ có khi nào mình không làm đâu, mua rồi, lắc tay mới của T.C, khá xinh, mình nhịn không được cũng tự mua một chị."

"Mua là được rồi, chờ mình quay xong phim về nhà cậu đưa cho mình."

"Mình đưa hay cậu tự lấy?"

"Mình qua chỗ cậu lấy, àh, cậu rảnh không, không cần bồi bạn gái à?"

Giang Tùng Bích nghẹn lời: "Nói xui đi, để đến lúc cậu quay xong rồi tính, bọn mình hẹn sau."

"Ok, vậy mình cúp máy?"

"Đợi chút," Giang Tùng Bích gọi nàng lại, ám chỉ nói, "Hiệu T.C còn có lắc tay cặp, cũng mới ra, hay cậu mua một cặp cùng mang với Cố Nghiên Thu?"

"Mình không thích mang lắc tay, chị ấy cũng không thích, trên tay chị ấy có đeo Phật châu."

"Ok."

"Sao mình nghe cậu giống như thở dài." Lâm Duyệt Vi thính tai nói.

"Cậu nghe lầm rồi." Giang Tùng Bích nói, "Bye."

Cô cúp điện thoại trước.

Cô ám chỉ rõ ràng đến như vậy, mua lễ vật thôi mà, trai thẳng tặng quà cho nhau đều suy xét tính thực dụng sao? Lắc tay mua vì sao không mang? Đương nhiên không phải a, chỉ vì muốn show ân ái thôi, dù có trưng trong nhà cũng phải mua.

Không mang mà cũng mua, tự sinh tự diệt, sớm hay muộn cũng sẽ tự vả mặt.

***

Cố Nghiên Thu không ngờ gặp lại Doãn Linh Tê nhanh đến vậy, trong một bữa tiệc thương nghiệp, được cử hành ở Yến Ninh. Doãn Linh Tê mặc một bộ váy đen dài hở lưng, chân dẫm giày cao gót, đuôi váy rũ trên mặt đất, trong tay nâng một ly champagne, chậm rãi đứng trong đám người.

Cố Nghiên Thu nhìn thấy nàng, nhàn nhạt gật đầu với nàng, lại thấy váy đuôi nàng bị một người đàn ông vô tình dẫm phải, gót giày bị vấp, champagne trong tay cùng người đều ngã về phía Cố Nghiên Thu.

Động tác Cố Nghiên Thu nhanh chóng tiến lên một bước đỡ Doãn Linh Tê sắp té ngã, lại không ngăn được vận mệnh bị rượu tạt ướt.

Rượu thấm trên vải dệt màu lam, càng thấm thì vết nước càng rõ.

Cố Nghiên Thu nhíu mày, gọi nhân viên tạp vụ đưa khăn giấy tới, cúi đầu chậm rãi lau, một bàn tay khác cầm khăn giấy cũng đồng thời đưa về phía cô, khi mảnh khăn giấy sắp dán lên người Cố Nghiên Thu, cô chợt lui về sau một bước.

Doãn Linh Tê: "Ngại quá."

Cố Nghiên Thu: "Không sao, tôi có thể tự làm."

Cố Nghiên Thu tiến lên hỏi giám đốc xin một gian phòng, dẫn theo làn váy leo lên cầu thang, Doãn Linh Tê ở phía sau cô nhắm mắt theo đuôi, Cố Nghiên Thu vừa mở cửa vừa quay đầu hỏi: "Có việc?"

Doãn Linh Tê ra vẻ lễ phép, thành khẩn nói: "Mặc kệ cô có tin hay không, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn?" Cố Nghiên Thu vốn cao hơn nàng mấy cm, hơn nữa gót giày cũng cao hơn, cô hơi rũ mắt khi nhìn Doãn Linh Tê, ánh mắt đầy ẩn ý, cười mà như không cười.

Doãn Linh Tê lạnh lùng nhìn cô: "Cô rốt cuộc có ý gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Điểm gây bối rối nhất trong truyện: Cố tổng ở trước mặt người khác công đến không ai áp nổi, vì sao ở trước mặt Lâm công lại rối tinh rối mù ﹁_﹁

Doãn Linh Tê: Không xong, là tâm động cảm giác?!

Hỏi: Góc váy là do ai dẫm?

A: Người qua đường

B: Doãn Linh Tê tự dẫm

C: Cố Phi Tuyền

D: tất cả lựa chọn trên đều sai