Chương 139

Doãn Linh Tê lạnh lùng mà nhìn cô: "Cô có ý gì?"

Cố Nghiên Thu không giải thích, nét cười như không cười cũng thu lại, lễ phép mà rụt rè hơi hơi gật đầu nói: "Doãn tiểu thư, tôi cần xử lý vết nước này trước, xin lỗi không tiếp được."

Nói xong cô đẩy cửa đi vào, bỏ mặc Doãn Linh Tê ở ngoài cửa.

Doãn Linh Tê đứng lẳng lặng trước cửa vài giây, phát ra giọng mũi hừ lạnh nhẹ nhàng, khóe môi lưu một nụ cười, uyển chuyển xoay người đi xuống cầu thang bằng gỗ.

Đầu tiên loại trừ khả năng nàng bị người khác tính kế, như vậy còn hai sự lựa chọn, Cố Nghiên Thu cố ý chế tạo sự cố ngoài ý muốn này, hoặc chỉ do ngẫu nhiên.

Sao có thể trùng hợp đến vậy, vừa hay nhào vào lòng Cố Nghiên Thu?

Doãn Linh Tê biết rõ đây là dự mưu.

Nàng quay về nơi vừa rồi suýt nữa thì té ngã, híp mắt nhớ lại cảnh tượng lúc nãy một chút, bình thường mỗi khi nàng đi cảm giác làn váy bị dẫm khá rõ ràng, lúc ấy bên cạnh nàng là ai?

Từ nhỏ trí nhớ nàng đã hơn người, chỉ cần cho nàng một chút thời gian, nàng có thể tìm được người đó.

Phòng trên lầu.

Di động Cố Nghiên Thu nhận được một tin nhắn, Cố Phi Tuyền nhắn.

【 Gia Bối: Em không sao chứ? 】

【 Tây Cố: Không sao 】

【 Gia Bối: Người đó là ai? 】

【 Tây Cố: Con gái của bạn gái cũ mẹ em, em có lời muốn nói với cô ấy, nên cần hấp dẫn lực chú ý của nàng một chút? 】

【 Gia Bối:......】

Doãn Linh Tê đoán không sai, chuyện ngoài ý muốn lần này do chính Cố Nghiên Thu an bài, là một loại chiến thuật tâm lý. Cố Phi Tuyền không tiếp tục cùng Cố Nghiên Thu nhắn tin, đây đã thành bí mật bị công khai, dù Doãn Linh Tê là người ngoại tỉnh không biết, nhưng chỉ cần nàng muốn biết, tự nhiên sẽ có cách để biết được.

Chuyện ngoài ý muốn ban nãy, Cố Phi Tuyền chỉ muốn cô em gái cùng cha khác mẹ xấu mặt mà thôi, Doãn Linh Tê vừa khéo thành công cụ lợi dụng của anh ta.

【 Gia Bối: Nàng ấy nhìn anh 】

【 Tây Cố:??? 】

Sau khi nhận ra ánh mắt của Doãn Linh Tê, Cố Phi Tuyền đạm nhiên cất di động vào túi quần tây, một tay đút trong túi quần, tay còn lại nâng champagne, cười nhạt cùng người đàn ông bên cạnh cách anh khoảng hai bước chân nói chuyện với nhau.

Doãn Linh Tê tua ngược cảnh tượng ban nãy, cuối cùng nhớ ra một thanh niên, vai rộng eo hẹp, thân cao chân dài, người mặc tây trang màu xám đậm phẳng phiu, thủ công cắt may rất vừa người, phối hợp cùng cà vạt sáng màu, cổ áo cong lên theo kiểu mới, trông vô cùng anh tuấn, có một hai phần tương tự Cố Nghiên Thu. Trên mũi đeo cặp mắt kính gọng vàng, khóe môi ngậm ý cười, quanh thân toả ra hơi thở lịch lãm.

Mãi cho đến khi Doãn Linh Tê đi đến trước mặt, Cố Phi Tuyền vẫn duy trì biểu tình bất biến.

Doãn Linh Tê mang giày cao gót vẫn thấp hơn Cố Phi Tuyền nửa cái đầu, nàng hơi hơi ngửa đầu, nói: "Chào anh."

Cố Phi Tuyền ở trong lòng thật xin lỗi —— dẫm góc váy con gái không phải chuyện quân tử nên làm, nhưng em gái đã có lệnh, anh không dám chối từ —— anh nho nhã lễ độ mà gật đầu: "Chào cô."

Doãn Linh Tê đã từ chỗ người khác biết được quan hệ anh em giữa Cố Nghiên Thu và anh, cũng biết hai người đã chất chứa oán hận từ lâu. Nói đi cũng phải nói lại, nàng nghĩ: Tuy hai người là anh em, nhưng khí chất lại hoàn toàn tương phản. Một người gặp người chỉ mỉm cười ba phần, một người lại dễ cười nhưng ít nói.

So sánh với tiếu lí tàng đao, nàng tình nguyện giao lưu trực lai trực vãng với Cố Nghiên Thu.

Tầm mắt Doãn Linh Tê di chuyển xuống, dừng lại trên giày da của Cố Phi Tuyền, nói: "Cố tiên sinh có gì muốn nói với tôi sao?" Nàng không nói thẳng, nhưng biểu tình trên mặt nàng đã nói nàng biết anh chính là người dẫm lên góc váy hại nàng té ngã.

Cố Phi Tuyền đặt cốc rượu trên tay lên khay của một nhân viên phục vụ đi ngang qua, thành khẩn mà nửa cúi mình vái chào, nói: "Tôi rất xin lỗi."

Doãn Linh Tê có chút giật mình, nhưng người ta đã xin lỗi, hơn nữa đang giữa buổi tiệc, cũng không nên tiếp tục so đo, nàng chỉ không nóng không lạnh nói: "Hy vọng Cố tiên sinh về sau hành sự có thể suy nghĩ kỹ rồi mới làm, đừng bởi vì ân oán cá nhân mà liên lụy người vô tội."

Cố Phi Tuyền tao nhã có lễ mà nửa cúi mình vái chào, nói: "Cám ơn đã chỉ ra chỗ sai."

Doãn Linh Tê: "......"

Hai anh em nhà này......

Doãn Linh Tê quay về chỗ người bạn vừa quen biết, bình phẩm rượu trong tay, rồi hơi nhăn nhăn mày.

Một người bạn khẽ chạm vào cánh tay nàng, đánh thức nàng khỏi sự xuất thần: "Suy nghĩ gì vậy?"

Doãn Linh Tê lắc đầu: "Không có gì."

Nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Dừng một chút, Doãn Linh Tê lại hỏi: "Bạn biết gì về hai anh em của Cố gia?"

***

Sau khi yến hội tan cuộc, Cố Nghiên Thu từ chỗ Cố Phi Tuyền biết được tin Doãn Linh Tê đã tìm tới anh, cô hơi hơi kinh ngạc, lúc ấy có không ít người, Cố Phi Tuyền ở phía sau nàng đột nhiên gây khó dễ, kẻ kế bên Cố Phi Tuyền nói không chừng cũng còn chưa thấy, vậy mà Doãn Linh Tê có thể bằng vào ký ức chuẩn xác tìm ra Cố Phi Tuyền.

Cố Phi Tuyền vô tội vác nồi, mặt dày vô đối đòi Cố Nghiên Thu phải bồi thường.

Cố Nghiên Thu nói sẽ mua tặng anh một chiếc cà vạt mới, Cố Phi Tuyền được một tấc lại muốn tiến một thước muốn thêm giày da, bị Cố Nghiên Thu cự tuyệt, Cố Phi Tuyền lập tức ăn vạ. Đã sắp ngoài ba mươi, ở trước mặt Cố Nghiên Thu lại ấu trĩ như con nít.

【 Tây Cố: Quá đáng rồi đó, anh không thấy đòi hỏi như vậy là quá nhiều à 】

【 Gia Bối: Sao lại quá nhiều? Thứ này không thể dựa vào số lượng mà đền bù được, phải dựa theo chất lượng, ví như đêm nay vậy, anh dẫm góc váy con gái nhà người ta, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, sẽ huỷ thanh danh của anh cả đời về sau vậy phải làm sao bây giờ? 】

【 Tây Cố:......】

Cố Phi Tuyền vứt cà vạt sang một bên, ôm di động, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, ngồi trên sô pha trong phòng bệnh VIP nhắn tin WeChat với Cố Nghiên Thu, không thể khống chế khoé môi khẽ nhếch. Cố Hoà đã sớm ngủ rồi, Hạ Tùng Quân ngồi ở mép giường, hình như đang ngẩn người, lại giống như đang suy nghĩ sâu xa gì đó, cứ cách một chút lại tới thăm dò nhiệt độ trên trán Cố Hoà.

Bây giờ dụng cụ điện tử đã rất tiên tiến, Cố Hoà có phát sốt cũng không sao, nhưng Hạ Tùng Quân vẫn không ngại vất vả mà dùng cách thủ công.

Bà vừa do nhiệt độ cho Cố Hoà, bình thường, Hạ Tùng Quân xoay chuyển cổ nhức mỏi, đứng lên duỗi eo, vừa đấm eo do ngồi đến cứng đờ vừa đi về phía con trai đang tươi cười như đóa hoa.

Cố Phi Tuyền lưu một phần tâm tư chú ý tình huống chung quanh, mẹ còn chưa tới, anh đã ấn một cái, khoá màn hình, ném sang bên cạnh, đánh đòn phủ đầu mà nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ thật không cần mỗi ngày đều ở lại trễ đến vậy, mẹ nên về nghỉ ngơi sớm, chỗ của ba đã có con mà."

Hạ Tùng Quân: "Con làm được sao? Chân tay thô lỗ."

"Được, con thô lỗ, được rồi chứ?" Cố Phi Tuyền không cùng bà tranh luận, đứng lên hai tay đẩy bả vai bà, ấn bà xuống chiếc giường dành cho người thân tới thăm nuôi ngủ lại: "Mau đi ngủ."

Hạ Tùng Quân chụp tay anh, cười nói: "Không vội ngủ, vừa rồi con nói chuyện với ai vậy, cười vui vẻ đến vậy?"

Cố Phi Tuyền cũng vui vẻ: "Không ai hết."

Hạ Tùng Quân chỉ vào anh: "Con nói hay không?" Cố Phi Tuyền còn chưa trả lời, bà đã tự đánh vào đùi mình, "Đứa con bất hiếu a, cực cực khổ khổ nuôi nó lớn như vậy, ngay cả một cô con dâu cũng không chịu cưới về nhà."

Cố Phi Tuyền: "......"

Nếu anh dám nói thật, Hạ Tùng Quân có thể sẽ vác chổi đập anh gãy chân.

Cố Phi Tuyền quyết định nói dối, anh ngượng ngùng mà xoa xoa mũi: "Là thế này."

Hạ Tùng Quân hai mắt tỏa sáng mà nhìn anh, thực sự có chuyện a? Lâu như vậy, đều là sấm to mưa nhỏ, lần duy nhất thấy anh nhắc tới chuyện tình cảm là khi còn học đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp lại chia tay.

Cố Phi Tuyền châm chước, nói: "Là một người con thích, nhưng người ta không có hứng thú, còn đang trong quá trình tiếp xúc."

Hạ Tùng Quân quét mắt nhìn Cố Phi Tuyền từ trên xuống dưới: "Con gái nhà ai mà thanh cao vậy, con trai mẹ tuấn tú lịch sự mà còn chướng mắt?"

Cố Phi Tuyền vội cản, nói: "Mẹ đừng tâng bốc con như vậy, người khác không nhất định nhìn trúng con, làm người vẫn nên có chút khiêm tốn. Cho dù là người giàu nhất thế giới cũng không phải ai cũng thích, huống chi là con?"

Hạ Tùng Quân truy vấn hỏi: "Nàng họ gì? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người a? Gia cảnh thế nào?"

Cố Phi Tuyền: "......"

Lâm thời không biết đối phó, trong đầu anh bỗng hiện ra Doãn Linh Tê, thuận nước đẩy thuyền nói: "Họ Doãn, không phải người địa phương, gia cảnh hẳn cũng không khác nhà mình lắm."

"Người nơi khác à? Người nơi khác có thể hơi bất tiện hay không a." Hạ Tùng Quân trầm tư, " Nếu gia cảnh nhà nàng tạm ổn thì còn đỡ, nếu lỡ như hơn nhà chúng ta, đến lúc đó muốn con ở rể, vậy không phải mẹ rất khó gặp con sao? Nếu không hay là thôi bỏ đi, tìm một người bản địa vẫn tốt hơn."

Cố Phi Tuyền dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ, mẹ, chưa đâu vào đâu cả, người ta một chút cũng chưa có gì với con mà."

Hạ Tùng Quân dường như căn bản không nghe thấy lời anh nói, chỉ lo tự nói: " Nếu con thật sự thích người ta, người nơi khác cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần không thể ở rể a, hoặc là hai đứa mua nhà ở Yến Ninh, ở đây phát triển."

Cố Phi Tuyền búng tay một cái trước mặt Hạ Tùng Quân.

Hạ Tùng Quân ngơ ngác mà nhìn anh.

Cố Phi Tuyền ấn bà xuống giường, cởi giày, đắp chăn đàng hoàng: "Mẹ, mẹ mau ngủ đi a. Con tự biết rồi mà."

Hạ Tùng Quân: "Aizz?"

Cố Phi Tuyền đã tiến vào phòng trong, sô pha trong phòng bệnh là dạng ngã ra có thể thành giường, Cố Phi Tuyền liên tục nhiều ngày ngủ tại bệnh viện, đóng vai hiếu tử đến cực kỳ chân thật, anh trông cũng điển trai, lại có tiền, còn là hiếu tử, trong khoảng thời gian anh ở bệnh viện, được không ít y tá để ý đến.

Hạ Tùng Quân chỉ chướng mắt các cô y tá này, ít ra phải môn đăng hộ đối, giống Lâm Duyệt Vi là tốt nhất —— Hạ Tùng Quân chưa gặp qua bao nhiêu tiểu thư con nhà giàu, nhưng nếu được chọn, gia thế của Lâm Duyệt Vi chắc chắn là lựa chọn đầu tiên, chỉ là tính cách không được nhu thuận, chỉ sợ con trai bảo bối của bà không khống chế được, bà vẫn muốn tìm một cô gái ôn nhu hơn.

Nghĩ tới nửa đời sau của con trai bà rốt cuộc có hy vọng rồi, Hạ Tùng Quân bỗng cảm thấy những ngày tiếp theo không còn quá khó qua nữa, chẳng sợ Cố Hoà chưa bao giờ để bà trong lòng, bà còn có con trai có thể trông cậy vào.

Hạ Tùng Quân ngủ một giấc ngon khó có được, trước khi ngủ suy nghĩ xem ngày mai nên hỏi Cố Phi Tuyền thêm thông tin gì.

Bên kia, Cố Phi Tuyền từ chỗ Cố Nghiên Thu rốt cuộc đòi được thêm một đôi giày da, cũng vui vẻ ngủ ngon.

Cố Nghiên Thu về nhà tắm xong, chậm chạp không chờ được tin nhắn cuối ngày của Lâm Duyệt Vi, cô chịu không nổi đã nhắn một câu "Ngủ ngon", rồi ngủ trước.

Mọi âm thanh đều im lặng.

Dưới cùng một ánh trăng, Lâm Duyệt Vi ở ngoài phim trường xa ngàn dặm đang đóng cảnh quay đêm.

Nàng đã bị dây thép treo trên không trung ngây người hơn năm tiếng đồng hồ, hơn hai giờ chiều mà đùi đều bị kéo căng đến tê rần, đau đến thấu tim, người mỗi lúc một nặng nề. Không phải vấn đề của nàng, mà do nữ chính. Do cô ta không có bản lĩnh vũ đạo, gân cốt yếu như lá liễu, động tác đánh diễn cơ bản cũng đều do thế thân hoàn thành, nhưng vẫn có những động tác cần thiết cô nàng tự mình diễn, nàng ta ở trên dây thép đỡ trái hở phải, đong đưa lúc lắc, động thủ thì quên mất chân, toàn bộ tứ chi đều cứng đờ như khúc gỗ.

Lâm Duyệt Vi bị treo mình bảy tiếng đồng hồ có hơn sáu tiếng đồng hồ đều do chờ cô nàng, chờ nữ chính điều chỉnh trạng thái các thứ, đạo cụ các thứ, NG [1] liên tục.

[1] NG: Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.

Cuối cùng tổ đạo diễn đều nhìn không nổi nữa, thả Lâm Duyệt Vi xuống, nói ngày mai quay lại, để nàng trở về hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.

Lâm Duyệt Vi được Vương Viên Viên đỡ, khập khiễng mà trèo lên xe.

Nữ chính chạy chậm tới, xin lỗi Lâm Duyệt Vi: "Xin lỗi a."

Lâm Duyệt Vi vội xua tay nói: "Không sao, không sao."

Nữ chính áy náy, sau đó thở dài.

Lâm Duyệt Vi chậm rãi khom lưng ngồi ở ghế sau xe, tê đến thở ra khí lạnh, Vương Viên Viên vội nâng nàng dậy: "Không có việc gì đi?"

"Có đó." Lâm Duyệt Vi nhe răng nói, "Cho em cái đệm."

Vương Viên Viên cho nàng một cái gối đệm lông dê lót mông, Lâm Duyệt Vi vừa ngồi vừa xoa chân, cặp đùi, đặc biệt là nửa phần trên, đúng là đau đến chết lặng, cảm giác như chân không còn là của chính mình nữa.

Vương Viên Viên ở trên đường cùng nàng nói về nữ chính, dựa vào Show truyền hình mà nổi, sau lưng có chỗ dựa vững chắc, mới dành được vai nữ chính. Cái gì cưỡi ngựa, đánh nhau trên cơ bản đều không phải tự diễn, toàn dùng thế thân thay, có đôi khi còn kín lịch diễn không đuổi kịp hành trình, ngay cả cảnh diễn cũng đều cắt hết, chỉ để lại sườn mặt hoặc bóng dáng, thế thân đảm đương hết phần còn lại.

Lâm Duyệt Vi nói: "Người này hình như cũng không tệ lắm?" Không chơi đại bài, hơn nữa ở phim trường cũng rất khiêm tốn, đạo diễn nói cái gì làm cái ấy, nhất nhất nghe theo, chỉ là...... Khả năng thiên phú không cao? Muốn nàng tiến bộ đúng là lực bất tòng tâm.

Vương Viên Viên xì một tiếng, nói: "Đối với em không tệ thì đã được xem là người tốt rồi à, vậy trên thế giới này nhiều người tốt như vậy, sao không thấy họ làm diễn viên. Bản thân không có tài, cũng đừng ôm việc vào người, nhồi việc nặng cho người khác làm, chỉ một câu xin lỗi thì có thể xí xóa sao?"

Nàng nghe ra oán niệm thâm hậu, Lâm Duyệt Vi cười nói: "Sao chị lại hận đời vậy?" Trước kia cũng không như vậy.

Vương Viên Viên nói: "Thương cảm cho em, nên mắng người."

Lâm Duyệt Vi nghe chửi cũng có thể tạm thời giảm bớt một chút đau đớn trên người, bèn nói: "Vậy chị tiếp tục đi."

Vương Viên Viên nói: "Cô nữ chính này, hồi còn phỏng vấn đều nói mình sẽ nỗ lực đề cao kỹ thuật diễn, nhưng lịch trình thì chật cứng, làm gì có thời gian yên tĩnh hảo hảo đề cao, thiên phú kém thì thôi đi, có thể dùng cần cù bù thông minh, dù sao fan của nàng ngày nào cũng nói nàng rất nỗ lực, chị cũng không biết nỗ lực chỗ nào, diễn kịch chỉ biết trừng mắt chu môi, còn không bằng một phần mười em."

Lâm Duyệt Vi vui vẻ nói: "Chị nói người ta thì cứ nói đi, kéo theo em làm gì?"

Vương Viên Viên chớp chớp mắt, nói: "Chị là fangirl của em a, em không biết sao?"

Lâm Duyệt Vi nửa tin nửa ngờ, chặc một tiếng, nói: "Em có thể hỏi chị chuyện này được không Viên tỷ?"

"Em hỏi đi."

"Có phải với nghệ sĩ nào chị cũng nói vậy?"

"Chuyện này......" Vương Viên Viên ngượng ngùng mà cúi đầu.

"Vậy em lại hỏi chị một chuyện khác."

"Hỏi đi."

"Nếu hôm nay chị là nữ chính, chị sẽ nói thế nào?"

"Hôm nay em biểu hiện rất tốt, còn tiến bộ hơn cả lần trước a, trong giới giải trí kỹ thuật diễn không phải thứ quan trọng nhất, nhân phẩm mới quan trọng, kỹ thuật diễn có thể chậm rãi nâng cao, chị tin tưởng em sẽ thành công."

"Chị thật là đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy." Lâm Duyệt Vi giơ ngón tay cái lên.

Vương Viên Viên khiêm tốn mà khách sáo hai câu.

Vừa nói chuyện một hồi đã về tới khách sạn.

Lâm Duyệt Vi chống tay Vương Viên Viên xuống xe, thong thả mà đi tới gian phòng nghỉ ngơi, Vương Viên Viên lấy thuốc mỡ từ trong túi bên mình, thúc giục Lâm Duyệt Vi mau đi tắm rửa. Lâm Duyệt Vi như lâm đại địch hỏi: "Làm gì?"

Vương Viên Viên giơ giơ thuốc mỡ trong tay lên, nói như lẽ đương nhiên: "Chị giúp em thoa, không thoa ngày mai em dậy nổi sao?"

Lâm Duyệt Vi quả quyết cự tuyệt nói: "Em có thể tự làm."

Vương Viên Viên cạn lời: "Em đến mức này sao? Chị chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi cô độc, đáng thương mà bất lực thôi a."

Lâm Duyệt Vi vẫy vẫy tay: "Chị mau về ngủ,em tự có thể làm được mà."

Vương Viên Viên bát quái hỏi một câu: "Đối tượng của em ngay cả loại dấm này cũng ăn sao?"

Lâm Duyệt Vi ra vẻ hiên ngang, cao giọng nói: "Chị thì biết cái gì, cái này gọi là người có gia thất tự biết tu dưỡng."

Vương Viên Viên dễ như trở bàn tay mà nhìn ra nàng ngoài mạnh trong yếu, cười cười, không vạch mặt nàng, buông thuốc mỡ ra: " Vậy chị về ngủ, có việc gọi điện thoại cho chị."

Lâm Duyệt Vi: "Đi đi Viên Viên tỷ."

Vương Viên Viên giúp nàng mở cửa, Lâm Duyệt Vi khóa trái, cài dây xích, khập khiễng mà tiến vào phòng tắm rửa.

Tắm rửa mười phút, bôi thuốc hai mươi phút, nàng dùng di động chụp ảnh miệng vết thương, tính gởi cho Cố Nghiên Thu xem, để được cô nói vài lời âu yếm. Nàng tính gởi rồi lại thôi, vẫn không nên làm cô lo lắng, ngay cả ảnh cũng xoá luôn.

Nằm ở trên giường, do thuốc phát huy tác dụng nên miệng vết thương bắt đầu ngứa, Lâm Duyệt Vi ngủ không được, cầm lấy di động kéo xem danh bạ một lần, ngón tay lướt tới tên của Khuất Tuyết Tùng.

【 Hai chữ Mộc: Khuất lão sư, em sắp đóng máy rồi, chừng nào chị có rảnh thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nha 】

Nàng không nghĩ Khuất Tuyết Tùng sẽ trả lời nhanh, sau khi gởi tin đi thì vào giao diện Weibo, giữa đêm khuya an tĩnh cuộn tròn người trong chăn lướt new feed.

Trên màn hình thông tri có tin nhắn mới, Lâm Duyệt Vi nhấn vào: "!!!"

【 Khuất lão sư: Không rảnh 】

Vô cùng lạnh nhạt tuyệt tình.

Lâm Duyệt Vi thề trước đó nàng tuyệt đối chưa từng thấy Khuất Tuyết Tùng nhỏ mọn đến vậy, lấy lòng mà trả lời: 【 Chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi mà 】

【 Khuất lão sư: Không rảnh 】

Lâm Duyệt Vi lại nói thêm vài câu lời hay, liên tục gởi icon xin tha khóc lóc, Khuất Tuyết Tùng vẫn lôi đả bất động mà nói không rảnh, sau lại thay đổi thành một câu: 【 thật sự không rảnh, không lừa em, gần đây lịch trình thật sự kín 】

【 Hai chữ Mộc: Không phải giận em sao? 】

【 Khuất lão sư: Ha ha 】

Lâm Duyệt Vi: "......"

Này còn không phải giận nàng thì là gì?

【 Khuất lão sư: Chờ rảnh rồi nói sau, máy bay sắp cất cánh, bye 】

Nói xong liền biến mất, Lâm Duyệt Vi vào trang chủ của Khuất Tuyết Tùng, status mới nhất đăng vào hai ngày trước, chỉ chia sẻ hình icon, một con mèo đang nằm, thoạt nhìn xác thật rất mệt mỏi.

Chẳng lẽ thật sự không phải nhằm vào nàng?

Trợ lý của Khuất Tuyết Tùng cúi đầu thật sâu, trầm mặc không lên tiếng mà giúp nàng đeo bịt mắt chứa nước, bị áp suất thấp quanh thân Khuất Tuyết Tùng làm cho kinh sợ, một chữ cũng không dám nhiều lời. Nghe nói trợ lý trước đây bởi vì lắm miệng mà bị sa thải.

Kỳ thật chân tướng cũng không phải như vậy, trợ lý cũ của Khuất Tuyết Tùng là thân thích của người đại diện, lắm mồm, làm việc không đúng mực, nàng nhẫn nại một đoạn thời gian mới không thể không sa thải đối phương.

Nhưng lời đồn truyền đến thế nào, thiệt hay giả đã không còn quan trọng.

Ví như nói nàng tính tình tệ thích chơi đại bài, nói nàng sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, nói nàng dựa vào thể xác mà thăng tiến, nói nàng có nhân duyên cực kém...... Thậm chí chẳng có bao người trong giới giải trí rõ được chân tướng, Khuất Tuyết Tùng cũng lười phải cãi lại.

Có một lần quay show truyền hình, nàng tham gia với thân phận khách mời, mấy khách mời khác còn hỏi nàng: Có phải cô đã ngầm kết hôn? Truyền thông đều nói vậy. Đến mức đối tượng bị đồn có trên mười mấy phiên bản khác nhau.

Nàng rất ít khi cáu giận vì ngôn luận của kẻ khác, nhưng hôm nay chuyện này khiến nàng vô cùng phẫn nộ. Nàng cho rằng nhiều năm đã qua đi, nàng đã sớm buông xuống được.

Buổi tối hôm nay có một hoạt động, là do một tạp chí nào đó tổ chức tiệc từ thiện, nàng được mời tham dự, trang điểm đến lấp lánh như ánh cầu vòng. Không ngờ lại ngồi cùng một bàn với Kê Hàm, Kê Hàm còn dẫn theo bạn gái đương nhiệm Thiệu Nhã Tư.

Kê Hàm không nói rõ, nhưng Khuất Tuyết Tùng biết cô gái ngồi bên cạnh đang cùng cô yêu đương, ánh mắt mỗi khi Kê Hàm nhìn người mình yêu, không khác gì ánh mắt khi ấy cô nhìn nàng.

Cô gái nọ hình như là bạn của Lâm Duyệt Vi, lần trước cô ấy từng tới phim trường thăm ban, Khuất Tuyết Tùng nhớ rất rõ nàng. Do có thiện ý nhắc nhở, Khuất Tuyết Tùng tìm cơ hội tới gần Thiệu Nhã Tư, muốn cô sớm lưu tâm, đừng quá tin tưởng đối phương. Nhưng Kê Hàm bảo vệ cô ấy chặt đến một con ruồi chui cũng không lọt, cơ hồ một tấc cũng không rời. Khuất Tuyết Tùng thật vất vả mới truyền được một mẫu giấy nhỏ cho Thiệu Nhã Tư, khuyên cô để ý lang sói bên cạnh.

Nhưng không biết cô ấy do thiếu tâm nhãn hay do bị Kê Hàm chuốc canh mê hồn, chân trước vừa nhận được tờ giấy, sau lưng đã đưa cho Kê Hàm. Khuất Tuyết Tùng đề bút vội vàng, quên mất che dấu bút tích, để Kê Hàm phát hiện là nàng.

"Tôi cho rằng chúng ta đã kết thúc, không ngờ đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ mãi không quên."

"Đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi cũng không hề quấy rầy em bao giờ, không phải sao?"

"Hoà bình chia tay, mới là cách sống của người trưởng thành, đừng giống thứ trẻ con cắn chặt không buông."

Đối phương là người đại diện, miệng lưỡi sắc bén, nàng sớm đã tập thành thói quen bị người hiểu lầm, bị người mắng đến không còn lời nào để nói, chỉ lưu lại một nụ cười lạnh lùng rồi bỏ đi.

Chuyện sau đó mới làm người phẫn hận.

Chỗ ngồi của hai người họ ở rất gần, cô bé họ Thiệu nhỏ giọng hỏi lời đồn đãi về nàng có phải là sự thật hay không, Kê Hàm rành mạch rõ ràng trả lời là thật sự, còn kêu cô bé tránh xa cô.

Khuất Tuyết Tùng đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng chưa từng làm sai chuyện gì trong suốt quá trình hai người yêu nhau, cũng chưa từng đề cập điều gì xấu về đối phương. Nàng nổi tiếng, tin tức của nàng nháo đến ồn ào huyên náo, Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân, một người lại một người, tên của nàng bị leo lên hot search nhiều đến đếm không xuể, chỉ có một người vẫn luôn được giấu nơi đáy lòng nàng, chưa một lần được nhắc tên, Kê Hàm mới là mối tình đầu của nàng, vậy mà hôm nay cô ta lại có thể làm trò trước mặt tân hoan tùy ý chửi bới nàng.

Không, có lẽ không phải vậy, nữ nhân kia miệng lưỡi giảo hoạt, có thể lừa người bất cứ lúc nào, có lẽ đối với mỗi một người bạn gái cô ta đều nói như vậy.

Khuất Tuyết Tùng chịu đựng sự buồn nôn tận cho đến khi bữa tiệc kết thúc, chụp một tấm ảnh chung, cự tuyệt lời mời dùng cơm của chủ biên tạp, lấy cớ có việc mà tới sân bay ngồi chờ hơn bốn tiếng đồng hồ.

Lâm Duyệt Vi cũng vừa lúc đυ.ng phải họng súng, Khuất Tuyết Tùng mới vừa bị bạn tốt Thiệu Nhã Tư của nàng cùng Kê Hàm làm cho tức giận đến môi cũng phát run, còn thấy nàng nhắn tin tới, đương nhiên thái độ sẽ không được tốt.

Nhưng sau thấy thái độ Lâm Duyệt Vi thành khẩn, vốn dĩ chuyện không liên quan tới nàng, Khuất Tuyết Tùng đã sớm không còn giận, nhưng Khuất Tuyết Tùng thật sự rất bận, ăn tết cũng không có một ngày để nghỉ ngơi.

Nàng tháo bịt mắt ra, trước mắt còn mông lung, điều chỉnh chỗ ngồi, rồi đột nhiên gọi tên trợ lý.

"Dạ." Giọng trợ lý run nhè nhẹ.

Khuất Tuyết Tùng muốn nói cô không cần sợ hãi đến vậy, chỉ cần không phải sai phạm lớn, nàng là một người rất dễ nói chuyện. Nhưng khi lời nói vọt tới bên miệng lại cảm thấy đặc biệt không thú vị, nàng cũng lười nói, giọng nói ngược lại lạnh hơn một phần: "Đọc hành trình tiếp theo cho tôi nghe, sắp tới có ngày rảnh nào không."

Trợ lý xem lịch trình của nàng, nói: "Tháng sau có hai ngày quảng cáo ở Yến Ninh, một quảng cáo nhãn hàng, thời gian quay chụp hẳn không dài."

"Cụ thể là hai ngày nào?"

Trợ lý báo ngày.

Khuất Tuyết Tùng nhớ kỹ hai ngày này, kéo bịt mắt xuống, tính nhắn tin trả lời Lâm Duyệt Vi, lúc lấy di động ra mới nhớ di động đã tắt nguồn. Nàng dựa vào ghế, lười biếng nói: "Xuống máy bay nhắc thêm lần nữa."

Trợ lý cung kính mà nói: "Dạ." Sau đó mở máy tính bảng viết xuống ghi nhớ, để tránh quên, lại khiến Khuất Tuyết Tùng nổi trận lôi đình sau đó xào cô như con mực. Tuy nhân phẩm con người Khuất Tuyết Tùng không tốt, nhưng là một người sếp rất hào phóng, cũng không nghĩ ra mấy chuyện hiếm lạ cổ quái quái dị bắt trợ lý lăn lộn đi làm.

Trợ lý xác nhận Khuất Tuyết Tùng ngủ rồi, mới nơm nớp lo sợ mà chợp mắt một lát.

Sáng sớm vừa dậy Lâm Duyệt Vi đã nhắn tin cho Cố Nghiên Thu trước, mới nhìn thấy tin nhắn Khuất Tuyết Tùng gởi tới hai ngày rảnh, sau khi đóng máy nàng tạm thời không còn công việc khác.

Nàng đã xuất đạo (debut) hơn nửa năm, tiền lãi do lưu lượng lúc trước mang đến đã sớm cạn sạch, không có phim mới đóng, nàng đang trong thời kỳ thiếu thốn tài nguyên. Có những người mới xuất đạo không nhận được phim nhưng vẫn thường xuyên tham gia show truyền hình, không quan tâm show hay hay dỡ, show nào cũng tham dự, nhưng không phải ai cũng được biết đến, càng đừng nói tới nổi tiếng, tuy trong một số trường hợp tác dụng cũng tương đương, nhưng đây chỉ là một cách để giảm thiểu sự thiếu hụt người hâm mộ.

Trần Huyên trưng cầu ý kiến của Lâm Duyệt Vi, kết hợp với đội ngũ cấp dưới giúp Lâm Duyệt Vi lên kế hoạch, quyết định sẽ không cho nàng nhận quá nhiều show truyền hình, nếu có nguồn lực tốt sẽ để nàng tham dự với vai khách mời, đối với một sống lời mời quảng cáo nhỏ cũng không được nhận.

Lâm Duyệt Vi là nữ minh tinh, diễn viên mới xuất đạo thì không nên tham gia quá nhiều show truyền hình, con đường trở thành diễn viên làm đâu chắc đấy mới là điều Trần Huyên muốn hướng nàng đến, đương nhiên, trong giới fan hiện tại đang thịnh hành văn hoá mỳ ăn liền, nhưng chỉ cần chờ đến khi nàng có tác phẩm, tự nhiên sẽ có fan cuồn cuộn không ngừng, đến lúc đó lại cho nàng một phần ăn marketing, giúp Lâm Duyệt Vi khuấy động, bây giờ xào cũng không có củi không có nước, dưới chân không có tác phẩm, có muốn cũng không nên sự; hơn nữa show truyền hình chỉ có thể tạo thành minh tinh, mà không thể tạo thành diễn viên, thậm chí còn gây tác dụng phụ cho diễn viên, show truyền hình cũng có kịch bản, cũng có thể đắp nặn một hình tượng cho diễn viên, có một số diễn viên do tham gia quá nhiều show để lại ấn tượng quá sâu trong lòng khán giả, dù có nhận được tác phẩm đứng đắn cũng đều bị phản tác dụng. Chờ sau khi Lâm Duyệt Vi có tác phẩm tiêu biểu, vẫn có thể tham gia show một cách ổn thỏa, ở giai đoạn này nàng nên chuẩn bị tinh thần và trau dồi kỹ năng chuyên môn, nếu không sẽ rất lãng phí một khi có kịch bản hay.

Nhật vật phó đội trưởng Bạch trong《 đô thị sương mù 》, vừa hay giống tính tình của nàng, Lâm Duyệt Vi biết còn có thể phát huy nhiều hơn, sau khi quay xong bộ phim ngắn này, nàng sẽ đi học bổ túc, tu luyện kỹ thuật diễn.

【 Hai chữ Mộc: Hẳn là rảnh, trước hai ngày chúng ta lại xác nhận một lần 】

Mười ngày sau, Lâm Duyệt Vi "Chết" dưới kiếm của nam chính, lãnh xong cơm hộp[2], nàng là người đến đoàn phim sớm nhất, cũng là nữ phụ đóng máy sớm nhất.

[2] cơm hộp: tiền lương sau khi đóng phim

Lâm Duyệt Vi nằm trên mặt đất, nghe được chữ đóng máy lập tức lau nước mắt vừa khóc ra trên mặt, ngồi dậy. Thấy hoa mắt, nữ chính đã nhào tới phía nàng, đánh gục nàng xuống đất lần nữa.

Lâm Duyệt Vi cắn môi dưới: "Trời đau ——"

Nàng thiếu điều muốn bể xương cụt.

"Wow." Lâm Duyệt Vi rõ ràng nghe thấy tiếng ồn ào của các thiếu nữ phía sau.

Bây giờ không còn như xưa nữa, CP nam, nữ đều là mốt. Xào cp cũng không phải chỉ xào BL (đam mỹ) hay tình yêu khác giới (ngôn tình), bách hợp cũng có thể xào. Ai lại không thích các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ở bên nhau đây? Cảnh đẹp ý vui.

Lâm Duyệt Vi đẩy đẩy bả vai nữ chính: "Cô đứng lên trước được không?"

Nữ chính còn kéo kéo cổ áo nàng, rồi mới không tình nguyện ngồi dậy, trong ánh mắt cũng đều là nước mắt.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Không phải, nàng trở nên thân với nữ chính từ khi nào vậy? Trong ba tuần qua, cả hai không nói quá một trăm câu, đều là "cảm ơn", "không sao cả", "Xin chào" và "không sao".

Nữ chính nũng nịu nói: "Người ta luyến tiếc chị."

Lâm Duyệt Vi cũng động tình nói: "Tôi cũng luyến tiếc cô mà."

Nàng nghĩ: Aizzz, không ngờ chết rồi mà còn phải diễn kịch.

Nữ chính nói: "Sắp tới chị có rảnh không? Có muốn ở lại đoàn phim thêm hai ngày không?"

Ở lại thêm hai ngày làm gì? Chẳng lẽ lưu lại xem cô diễn kịch, vậy thì đúng là tai nạn. Lâm Duyệt Vi lộ ra biểu tình khó xử, nói: "Người đại diện đã sắp xếp công việc mới."

Nữ chính tiếc hận nói: "Hôm nay phải đi sao?"

Lâm Duyệt Vi đau lòng nói: "Đúng vậy đúng vậy."

Nàng đứng lên, khom lưng đưa cho nữ chính, thuận tiện kéo cô ta lên.

Nữ chính phủi bụi trên người, nói: "Về sau liên lạc nhiều."

Lâm Duyệt Vi thiện ý mỉm cười: "Nhất định."

Nữ chính giơ di động lên, quét mã thêm bạn với Lâm Duyệt Vi.

Nữ chính thối lui, Lâm Duyệt Vi lần lượt chào đạo diễn, các diễn viên và các nhân viên. Đạo diễn nói với nàng vài lời chúc may mắn nhưng ngay cả một lời mời ở lại dùng tiệc cũng không có, buổi chiều Lâm Duyệt Vi tiêu sái rời khỏi đoàn phim.

Vừa lên xe bảo mẫu nàng đã lấy di động ra, tính thông báo tin tốt này với Cố Nghiên Thu, kỳ thật nàng đóng máy sớm hơn dự định một ngày, hẳn là ngày mai có thể về tới nhà.

Lâm Duyệt Vi cất di động, không ngừng run chân, kìm nén không được vui sướиɠ khi được về nhà.

Lần trước nàng đi hơn ba tháng cũng không muốn về nhà, lần này chưa tới một tháng đã chờ không nổi muốn lập tức bay về. Lần này nàng chẳng những muốn đánh dấu bắc đẩu thất tinh trên người Cố Nghiên Thu, còn muốn tạo ra mười hai chòm sao. Làm cái này trước, rồi làm cái kia, rồi làm lại kiểu cũ, có nên mua thêm áo blouse trắng trên mạng không nhỉ? Hình như có chút kí©h thí©ɧ, còn kí©h thí©ɧ hơn bộ tây trang hôm bữa. Không cần mua vội hết, cứ mua tuần tự từ từ là được.

Lâm Duyệt Vi nghĩ mà cả khuôn mặt nổi lên màu hồng nhuận khác thường, khống chế không được nở nụ cười đến tận mang tai, ý cười đáng khinh không chịu kiềm nén.

Rõ ràng vẫn còn một người đang ngồi bên cạnh nàng, mà còn có thể ngược cẩu như vậy, thật quá đáng.

Vương Viên Viên thở dài, đeo tai nghe Bluetooth lên, bên tai quanh quẩn 《 Đại Bi Chú 》 trang nghiêm ngâm xướng, hỗ trợ cô bình phục tâm tình.

Buổi chiều bốn giờ rưỡi, Lâm Duyệt Vi đã ngồi trên chuyến bay về Yến Ninh, không quên nhắn tin báo cho Cố Nghiên Thu:

【 Hai chữ Mộc: Hôm nay kết thúc công việc sớm 】

Cố Nghiên Thu đang đi làm ở công ty, biểu tình nhu hòa, cong khóe môi nhắn lại:

【 Tây Cố: Sớm như vậy đã xong việc, ngày mai khi nào đáp máy bay, chị tới sân bay đón em 】

【 Hai chữ Mộc: Ngày mai chị không đi làm à? Em tự về là được rồi 】

【 Tây Cố: Xin nghỉ là được rồi, nghỉ nửa ngày, đón em quan trọng hơn 】

Lâm Duyệt Vi ngọt ngào mà đánh chữ: 【 ai nha, em cũng không phải con nít, em có thể tự về được, hãy tin tưởng em 】

Cố Nghiên Thu kiên quyết nói: 【 không được, chị không yên tâm, hơn nữa em là minh tinh, vạn nhất bị người ta nhận ra thì làm sao? Rồi vạn nhất, có người thấy sắc nảy lòng tham 】

Lâm Duyệt Vi tiếp lời cô: 【 Em đây sẽ đập đầu chó của hắn 】

Cố Nghiên Thu kiên trì nói: 【 dù sao cũng không được, chị cần phải đi đón em 】

Lâm Duyệt Vi e thẹn mà đánh chữ: 【 được rồi được rồi, vậy chị tới đón em đi, ngày mai buổi chiều ba giờ nha 】

Vương Viên Viên ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này, trên cánh tay lập tức nổi da gà, Lâm Nguyệt Vi lờ đi quay mặt nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Do máy bay cất cánh phải tắt máy. Để Cô Nghiên Thu không biết, Lâm Duyệt Vi lại gửi một tin nhắn khác:

【 Hai chữ Mộc: Ngày mai đóng máy, nên tối nay đoàn phim có liên hoan, em phải nhập tiệc, phỏng chừng trong thời gian ngắn không thể trả lời chị 】

【 Tây Cố: Biết rồi 】

Phi cơ sắp cất cánh, Lâm Duyệt Vi nắm bắt thời cơ: 【 moah moah 】

【 Tây Cố: Đi đi moah moah 】

Sau khi bị tiếp viên nhắc nhở, Lâm Duyệt Vi bật chế độ máy bay.

Nàng kích động đến mức không ngủ được, vừa xuống máy bay phải đi thẳng về nhà, dựa theo lịch trình mỗi ngày của Cố Nghiên Thu, khi về đến nhà, cô hẳn sẽ có mặt ở nhà, đang chuẩn bị bữa tối hoặc đang ăn tối, sau đó nàng đột nhiên mở cửa nhà ra, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Cố Nghiên Thu từ sau bàn ăn hoặc phòng bếp, hét lên: "Surprise! Em về tới rồi, có bất ngờ không? Có vui không?"

Lao về phía nhau, hôn nhau trìu mến.

Hoàn mỹ!

Lâm Duyệt Vi đội mũ lưỡi trai, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, tài xế thấy nàng có vẻ sốt ruột, cũng tăng tốc độ xe, thi triển mười mấy năm kinh nghiệm lái xe, nhanh như điện chớp, đến nơi sớm hơn dự kiến đến ​​bảy tám phút.

Lâm Duyệt Vi liếc nhìn đồng hồ tính tiền ở hàng ghế trước, lấy trong ví ra ba tờ tiền màu đỏ, đưa cho tài xế: "Không cần thối lại, cảm ơn bác tài."

Nói xong như một cơn gió quất đẩy mở cửa đi ra ngoài.

Tài xế dừng tại chỗ, không khởi động xe, nhìn bóng lưng Lâm Duyệt Vi với vẻ mặt khó tả.

Bão lại kéo về, Lâm Duyệt Vi ngại ngùng nói qua cửa sổ xe: "Bác tài, xin mở giúp cốp xe, tôi quên lấy hành lý."

Tài xế xuống xe, giúp nàng lấy hành lý: "Nếu tôi quên rồi chạy mất thì cô đi tìm hành lý ở đâu? Lỗ mãng hấp tấp."

"Do tôi vội vàng đi gặp đối tượng." Lâm Duyệt Vi cười, "Đủ đồ rồi, bác đi đường cẩn thận."

Lâm Duyệt Vi từ cổng tiểu khu kéo vali hành lý chạy một mạch đến cửa nhà, lộ trình không ngắn, nhưng do cả quảng đường nàng chạy như điên, buổi tối có hàng xóm dắt chó đi dạo, chỉ nhìn thấy một bóng đen chợt lướt qua —— Lâm Duyệt Vi mặc áo gió màu đen tuyền, mũ cũng màu đen, vành nón kéo xuống rất thấp, người hàng xóm sợ tới mức run bần bật, chó cũng sủa lên gâu gâu.

Dọc theo đường đi Lâm Duyệt Vi dọa tuột huyết áp thêm vài vị hàng xóm, đầu đầy mồ hôi nóng ngừng trước cánh cửa sắt, biệt thự không mở đèn, mặt Lâm Duyệt Vi lộ vẻ kinh ngạc, mở cửa sắt đi vào, áp lỗ tai lên cửa nhà nghe ngóng, mở cửa thông vào phòng khách, trong phòng quả thật là một mảnh đen nhánh.

Từ ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, một bóng đen rơi xuống dưới chân Lâm Duyệt Vi, truyền xúc cảm mịn như lông truyền đến, Lâm Duyệt Vi đã biết đó là thứ gì. Nàng chạm vào công tắc cạnh cửa, bóng đen hóa ra màu trắng.

Lâm Duyệt Vi đóng kỹ cửa, chắn gió lạnh bên ngoài thổi vào, khom lưng bế Schrodinger lên, vỗ lên người nó hai cái, rồi thả nó xuống một bên, Schrodinger lại nhào lên, ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng đôi mắt xanh biếc, mềm mại. "Meo meo" nhẹ nhàng, xem ra gần đây nó chịu không ít cực hình rồi, biết Lâm Duyệt Vi là từ mẫu bèn tỏ ra thân thiết, lại như đang tố khổ.

Lâm Duyệt Vi đẩy nó ra: "Đợi chút, chờ mẹ cởi giày đã."

Thay giày xong, nàng lại ôm Schrödinger, lúc nãy ôm cũng không để ý, bây giờ nàng mới mới cảm thấy Cố Nghiên Thu có cách giảm cân cho mèo rất độc đáo, chưa đầy một tháng Schrödinger đã giảm được rất nhiều cân, miễn cưỡng có thể được coi là một con mèo đẹp.

"Ba ba đã làm gì con vậy hả, tiểu đáng thương." Lâm Duyệt Vi sờ sờ đầu dưa của Schrodinger.

Schrodinger "Meo" càng ủy khuất.

Làm gì à? Cố Nghiên Thu chẳng những cắt xén đồ ăn của nó, còn thờ ơ với độ bán manh của nó, xem nó như chó trong nhà, sớm tối bắt thưa hầu, thời tiết lạnh thì ở nhà vận động, ấm áp thì ra ngoài chạy bộ.

Nó còn cùng Corgi nhà hàng xóm thi chạy.

Chuyện này truyền ra ngoài không biết ai sẽ thích loại mèo không ra mèo, chó không ra chó như nó.

Schrodinger meo meo không ngừng, Lâm Duyệt Vi đương nhiên nghe không hiểu, nàng chỉ tán đồng mà "Ừm Ừm", chờ Schrodinger lên án xong rồi, mới hỏi: "Ba con đâu?"

Schrodinger: "Meo ~"

Lâm Duyệt Vi: "Không biết a, ăn cơm chiều chưa?"

Schrodinger kêu lên thê thảm: "Meo meo meo!"

Ăn Cơm!

Câu tiếp theo của Lâm Duyệt Vi lại dập tắt ảo tưởng của nó: "Chắc là ăn rồi, lát mình sẽ đi xem máy cho ăn tự động." Lâm Duyệt Vi xem qua, chén ăn sáng bóng, nàng dùng một tay vỗ vào đầu Schrödinger. Nắm chặt miếng đệm chân mềm mại của nó, dùng một tay xoa nhẹ chiếc mũi non nớt, "Không được ăn."

Schrodinger không "meo" nữa, căm giận nhảy khỏi đùi nàng, trốn mất dạng.

Lâm Duyệt Vi nhìn nó mê mẩn bước đi trên sàn catwalk kêu lên một tiếng "Này", nó mà có ngực thì đúng là mèo cái rồi, vừa rồi còn dám tỏ ra nhiệt tình như vậy để cầu xin miếng ăn, một khi không cho nó ăn là lập tức quay lưng bỏ đi.

Đương nhiên Lâm Duyệt Vi cũng không nghĩ sẽ biết được Cố Nghiên Thu đang ở đâu từ chỗ Schrodinger, nàng trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

Di động vang lên một hồi lâu mới bắt máy.

"Tại sao không gửi tin nhắn cho em?" Ngón tay Lâm Duyệt Vi vòng qua mái tóc dài trước mặt nàng, xoay tròn xoay tròn.

Cố Nghiên Thu nói: "Chị đang ở bên ngoài dùng cơm."

Lâm Duyệt Vi kêu lên một tiếng, tuy đã chuẩn bị gây bất ngờ, nhưng công việc vẫn tương đối quan trọng, dặn dò nói: "Chị uống ít rượu thôi."

Cố Nghiên Thu nói: "Chị không uống rượu, uống nước trái cây."

Lâm Duyệt Vi ngạc nhiên nói: "Đối tác nào mà tốt như vậy, còn có thể cho chị uống nước trái cây."

Cố Nghiên Thu nhìn Doãn Linh Tê đang dùng cơm một mình, hạ giọng nói: "Không phải công việc, chuyện tư, trở về sẽ videocall cho em."

Chuông cảnh báo vang lên không ngừng trong lòng Lâm Duyệt Vi.

Cố Nghiên Thu: "Chị cúp trước, yêu em."

Lâm Duyệt Vi muốn nói lại thôi: "...... Em cũng yêu chị."

Cố Nghiên Thu cúp điện thoại, ngồi xuống trước mặt Doãn Linh Tê, Doãn Linh Tê nhàn nhạt mà ngước mắt nhìn cô, không nói câu nào chỉ nâng nước trái cây lên cùng cô chạm cốc.

Một giờ sau, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, Cố Nghiên Thu từ xa đã thấy trong nhà có ánh đèn, lúc tiến vào cô còn hơi ngốc ra, thấy Lâm Duyệt Vi đang ngồi trên sô pha trong phòng khách ôm mèo, biểu tình đầu tiên là hơi sửng sốt, sau lại mừng như điên.

"Sao em về lại không nói với chị một tiếng? Chị đi rước em a." Cô nhanh chóng thay giày, cởϊ áσ khoác rồi đi về phía ghế sô pha.

"Em cũng không phải con nít, không cần tới đón a." Lâm Duyệt Vi cười nói.

"Em cố ý, muốn gây bất ngờ cho chị đúng không?" Cố Nghiên Thu đè đè huyệt Thái Dương, cười nói, "Chị dỡ thật. Chiều nay em nói phải dùng cơm không nhắn tin được cho chị. Khẳng định đang ở trên máy bay, vậy mà chị cũng không phát hiện ra."

Khi lời cuối cùng rơi xuống, cô đã ngồi xuống bên cạnh Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi nghiêng người ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô, theo thói quen hít sâu một hơi.

Nàng nhíu mày: Yves Saint Laurent Black Opium, đây không phải nước hoa Cố Nghiên Thu hay dùng.

Người đêm nay cô hẹn hò là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân rất có mị lực.

"Tối nay chị ra ngoài gặp ai?" Lâm Duyệt Vi bỗng chốc ngồi ngay ngắn, hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cho mời Lâm công mang đến cho chúng ta chủ đề《 nước hoa có độc 》, mở màn, music——

trên người của chị có mùi nước hoa của cô ấy ~ Tội cho cái mũi của em ~ Em không nên ngửi mùi của cô ấy ~ Lau sạch mọi thứ rồi ngủ với em ~