Chương 16: Cậu cảm thấy vui không gì bằng

Lận Tầm bị ánh mắt sùng bái của Hùng Nghê làm cho không biết nói gì, Tiểu Omega này vừa khờ vừa ngoan quá.

"Trước đây cậu ta có thường hay trêu chọc cậu không?"

Ánh mắt của Hùng Nghê u ám.

"Là do tớ vô dụng."

Nếu mà cậu có thể dũng cảm như Lận Tầm, sẽ không bị người ta sai tới sai lui, cũng không ai có thể mỉa mai cậu nữa.

Lận Tầm nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hùng Nghê.

"Cậu phải tự tin lên, đừng sợ bọn họ. Cậu chưa nghe qua sao, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ không muốn sống. Lần sau ai dám làm phiền cậu nữa, cậu đánh họ thôi. Đừng sợ bị thương, đánh họ một lần cho đã, sau này người ta còn muốn làm phiền cậu, chắc chắn phải suy nghĩ lại coi có đánh được không. Hãy dũng cảm lên!"

Hùng Nghê nhìn Lận Tầm ngoan ngoãn đáng yêu nói ra những lời cứng rắn tàn nhẫn như vậy, nhất thời ngơ ngác, nhưng lại cảm thấy xung quanh người này hào quang tỏa sáng.

"Cậu nghe hiểu chưa?"

Hùng Nghê gật đầu.

"Lần sau tớ sẽ thử."

"Phải biết rằng loại chuyện này, chỉ có bản thân cậu mới có thể tự cứu lấy mình, người khác giúp cậu cũng chỉ là một hai lần. Trước tiên cậu phải tự tin, đừng tự ti chỉ vì ai đó chế nhạo cậu vài lời, cậu không phải sống vì họ, huống hồ những điều họ nói đều sai, đó là quan điểm của bọn họ thôi, người khác chưa chắc đã đồng tình!"

Hùng Nghê được Lận Tầm động viên như vậy, tâm trạng thật sự đã tốt hơn rất nhiều.

"Thực sự có người sẽ thích tin tức tố của tớ sao?"

"Dù cho tin tức tố của cậu đặc biệt đến mức không có ai thích cũng được, cậu không nhớ Beta không có khả năng ngửi mùi sao, quan trọng là cậu phải chấp nhận bản thân mình, tự tin lên, khi đó cậu sẽ toả sáng trong mắt người khác!"

Lận Tầm truyền thêm đầy lời động viên cho Hùng Nghê, chỉ mong cậu bé này không cần phải lo lắng về mùi tin tức tố của mình.

Khi cậu nói những điều này, cũng không có ý tránh né ai cả. Một nam sinh ngồi phía trước nghe thấy quay đầu lại nói.

"Những gì Lận Tầm nói không sai, Hùng Nghê, cậu chỉ là quá thật thà thôi. Đôi khi bọn tôi thấy cậu bị họ sai tới sai lui cũng thấy bất bình cho cậu, nhưng nếu cậu không thèm quan tâm, bọn tôi cũng không tiện nói gì. Nhưng nếu cậu chống trả, bọn tôi nhất định sẽ giúp cậu!"

Không ngờ mọi người lại để ý mình như vậy, đôi mắt Hùng Nghê đỏ lên.

"Cảm ơn, từ giờ trở đi tớ sẽ dũng cảm hơn, giống như Lận Tầm vậy."

"Phải vậy mới được chứ!"

Lận Tầm cười xoa xoa đầu cậu.

"Tan học rồi, đi, chúng ta đi uống trà sữa."

"Lận Tầm, thực ra từ lâu tớ đã muốn hỏi, trước đây cậu đều tiêu tiền cho Dịch Hiên, là vì Dư Bân xúi giục cậu sao?"

Thấy có người tò mò về vấn đề này, Lận Tầm nhẹ nhàng nhấp môi.

"Cũng không thể nói là xúi giục, nếu tôi không muốn, người khác cũng không thể ép buộc tôi, nhưng tôi không thích người ta coi tôi như kẻ ngốc, dù tôi không thông minh cho lắm."

Nói tới cuối cùng, tiểu Omega lại tức giận lên.

"Thực không ngờ Dư Bân lại là người như thế, trước đây tôi thấy cậu ta luôn bắt nạt Hùng Nghê, nhân phẩm đúng là âm điểm."

"Còn Dịch Hiên thì sao, mỗi lần cậu tiêu tiền, Dịch Hiên không từ chối sao?"

Lận Tầm không ngờ đối phương sẽ nói như vậy, vẻ mặt cậu có chút buồn bã.

"Thực ra tôi không có nói chuyện nhiều với anh ta, có lẽ anh ta cũng thấy khó xử, vì trong mắt nhiều người, tôi mới là người quấn lấy anh ta. Tôi không muốn nói chuyện này nữa, nhớ tới là buồn."

Quay người nắm chặt tay Hùng Nghê, lôi cậu ra ngoài lớp học.

Nhìn thấy tiểu Omega thương tâm rời đi, mấy người nhìn nhau.

"Dịch Hiên thật đáng trách, không từ chối cũng không chấp nhận, Lận Tầm thật đáng thương, đã tiêu tiền cho anh ta, kết quả còn gánh một cái danh quấy rối."

"Chính xác, tưởng là gia đình Dịch Hiên điều kiện tốt, khinh thường mấy trò ăn tiền như vậy, thật không ngờ."

"Tôi nghe nói mấy ngày trước anh ta còn tiêu mấy trăm vạn ở Hoan Du Chi Đô vì Lăng Vân!"

"Tin của cậu chưa chuẩn rồi, nghe nói Dư Bân để chiều lòng Dịch Hiên đã bắt Lận Tầm trả tiền, Lận Tầm quá giận, đã gọi rượu đắt tiền, làm Dịch Hiên phải tiêu mấy trăm vạn, hiện tại bị nhốt trong nhà kiểm điểm hành vi!"

"Ra là vậy, không ngờ Lận Tầm lại lợi hại như vậy!"

Hùng Nghê theo Lận Tầm ra khỏi tòa giảng đường, cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng.

"Lận Tầm, cậu không cần vì Dịch Hiên đó mà buồn..."

Lận Tầm quay đầu cười với cậu, nháy mắt một cái.

"Tôi không bao giờ buồn vì đồ chó như Dịch Hiên đâu, không xứng đáng. Đi, đừng nói về hắn nữa, chúng ta đi ăn đồ ngon!"

Hùng Nghê nhìn Lận Tầm cười rạng rỡ, trong ánh mắt đầy ngạc nhiên. Mới nãy trong lớp còn rất buồn bã, quay mặt một cái là cười vui rạng rỡ như vậy?

Bởi vì chỉ cần nghĩ tới đồ chó Alpha Dịch Hiên sẽ quay trở lại trường, thấy mọi người xung quanh đều nhìn anh ta phán xét khinh bỉ, cậu cảm thấy vui không gì bằng!