Chương 15: Lận Tầm, cậu lợi hại quá

Hùng Nghê ngước mắt thở dài.

“Nếu đối phương đẹp trai, nhà giàu, gia cảnh tốt, vậy nằm yên thôi, xứng đôi tin tức tố có thể cao như vậy, có lẽ đối phương cũng không tìm được một Omega khác phù hợp đâu, cưới trước yêu sau thỉnh thoảng cũng rất ngọt ngào mà.”

Lận Tầm cảm thấy Hùng Nghê giống mấy độc giả chân chính của truyện tranh chiếm hữu.

Bằng không thì sao cậu ta lại dễ dàng cam chịu như vậy.

Hùng Nghê nói xong, lại thấy Lận Tầm im lặng, cậu tưởng mình đã làm quá mọi chuyện, khiến đối phương hoảng sợ, an ủi nói.

“Thực ra, cậu cũng không cần phải lo lắng quá, vấn đề này cũng không phải là không có giải pháp.”

Lận Tầm ngước mắt.

“Giải pháp gì?”

“Chỉ cần sử dụng thuốc ức chế hiệu quả hơn thôi, nếu không thể tránh khỏi, đối phương chắc chắn cũng sẽ sử dụng thuốc ức chế, chỉ cần tách biệt tin tức tố thì không có vấn đề gì cả.”

Lận Tầm nghe vậy suy nghĩ, có thời gian phải tới bệnh viện mua thuốc ức chế hiệu quả để dự phòng.

Nhưng ý định đó nhanh chóng bị loại bỏ. Cậu lo lắng cái gì chứ, rốt cuộc thì Cố Hoài Diệp không-có-xxx-được.

Dù cho cơ thể phóng tin tức tố nhiều đến đâu, nhưng anh ta còn có khả năng làm cậu chắc?

Nhớ tới điều này, Lận Tầm nháy mắt cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đưa tay đặt lên vai của Hùng Nghê.

"Cảm ơn nhé."

Hùng Nghê thấy cậu mỉm cười, đôi mắt đen láy sáng như những vì sao, cong môi.

"Không có gì, chỉ cần giúp được cậu là tốt rồi."

Tiểu Omega này thích ngượng ngùng nha, Lận Tầm nhớ nhớ Hùng Nghê nói tin tức tố của cậu không dễ ngửi, tò mò hỏi.

"Tin tức tố của cậu... là mùi gì vậy?"

Khuôn mặt Hùng Nghê có hơi thẹn thùng, cả người căng thẳng không nói nên lời.

Lận Tầm nhướng mày.

"Cậu không muốn nói thì đừng, thật ra tôi còn không biết tin tức tố của mình là mùi gì nữa."

Thấy Lận Tầm không tiếp tục hỏi, Hùng Nghê nhẹ cả người.

"Cậu không đi kiểm tra tin tức tố ở trung tâm sao?"

Lận Tầm lắc đầu: "Tôi không nhớ nữa, có thể kiểm tra ở đó à?"

"Bệnh viện cũng được, nhưng nếu là loại hiếm, phải tới trung tâm kiểm tra."

"Sao cậu biết nhiều thế?"

Khuôn mặt của Hùng Nghê đỏ lên.

"Mấy cái này đều là kiến thức phổ thông, cậu chỉ cần... chú ý một chút là có thể biết được."

"Dù sao thì cũng cảm ơn cậu, sau giờ học tôi mời cậu uống trà sữa nghen."

"Không, không cần đâu, tớ cũng có làm gì đâu…"

"Ồ, Lận Tầm, sao lại ngồi cùng “Xú Phân Hùng”* này, mày không thấy hôi sao?"

*臭屎熊(choushixiong) con gấu hôi thối

Dư Bân cười bước vào, nhìn thấy hai người đang ngồi cạnh nhau, trực tiếp ngắt lời Hùng Nghê.

Nhận ra đây là người đã xúi giục mình trả tiền tại KTV ngày trước, Lận Tầm chớp mắt một cái, vô tội nhìn về phía Dư Bân, quay qua Hùng Nghê sắc mặt tái nhợt nói.

"Tiểu Hùng, đừng sợ."

Nghe thấy lời này, Dư Bân đơ người một lúc, nhìn tới Lận Tầm.

"Mày có ý gì đây?"

Khuôn mặt Lận Tầm không thay đổi, vẻ mặt mơ hồ bối rối, giọng điệu nhỏ nhẹ, nghiêm túc nói xuyên tạc ý tứ của đối phương.

"Cậu đến tìm tôi có phải muốn tôi trả tiền cho Dịch Hiên nữa đúng không, dù cho cậu nói vậy, tôi hiện tại cũng không còn tiền đâu."

Lời này được nói ra, Dư Bân ngay lập tức cảm thấy ánh mắt bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía mình.

"Mày cam tâm tình nguyện tiêu tiền cho Dịch Hiên, thì liên quan gì đến tao chứ?"

"Không phải cậu đã nói rồi sao, chỉ cần tôi chi tiền cho Dịch Hiên, anh ấy sẽ đối xử tốt với tôi, thích tôi sao, nhưng lần trước anh ta lại mời người khác đến KTV, tổ chức sinh nhật cho một Omega khác, cậu còn xúi tôi chi tiền, tôi không có ngu, nếu cậu thích Dịch Hiên thì tự mình theo đuổi, đừng có tìm tôi với Hùng Nghê, chúng tôi không muốn chơi với cậu, cậu quá xấu xa."

Lận Tầm lả lướt nói ra những điều này, vô cùng bi thương, ngoan ngoãn đáng yêu, mấy người gần đó nghe thôi cũng bất bình.

"Dư Bân, cậu thật không đúng rồi, thích thì tự mình theo đuổi, sao lại gọi người khác trả tiền?"

"Thích cái gì mà thích? Tao không có..."

"Tại sao không, mỗi lúc tôi trả tiền, cậu lại nói cho Dịch Hiên biết, là do cậu kêu tôi chi tiền, không phải tự tranh công sao, trước đây tôi cũng nghĩ cậu không tệ, nhưng người ngu một lần không ngu mãi mãi, cậu tránh ra, tôi bây giờ không muốn nhìn thấy cậu, nhìn thấy lại nhớ đến một đám người đáng ghét, bực mình thiệt."

Tiểu Omega nói xong nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên, như thể chỉ cần không mở mắt ra thì sẽ không nhìn thấy những người đáng ghét.

Dư Bân bị Lận Tầm đào một cái hố như vậy, tức quá, chuẩn bị nổi giận thì nghe thấy sau lưng có tiếng quát.

"Em kia, sao còn đứng đó làm gì, không muốn học hành sao, không muốn đi học thì mau ra ngoài, đừng làm phiền học sinh khác!"

"Mau đi đi, đừng có đứng đây gây rối nữa!"

Bốn phía rầm rì chăm chọc mỉa mai, Dư Bân một bụng tức giận quay đầu đi mất.

Thấy đối phương rời đi, Lận Tầm bĩu môi, loại đẳng cấp này, cũng xứng tranh cãi với cậu.

Không thú vị.

Cậu còn chưa diễn sâu nữa mà.

Hùng Nghê cũng là lần đầu tiên thấy Dư Bân trông chật vật như vậy, nhìn về Lận Tầm ngưỡng mộ.

"Lận Tầm, cậu lợi hại quá!"

----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói.

Lận Tầm: “Như vầy đã lợi hại rồi, anh đây còn chưa rút đồ long đao 40 mét ra đâu!”

(có một cái meme bên trung hình một người que cầm cây đao dài hơn 40 mét dí người, mọi người có thể tra thử)