Chương 2: Lần đầu tiên gặp Dư Tẫn

Ảnh kết hôn của Lâm Dư Hoài và cô được treo ở góc trên cao nhất trong phòng khách, Ôn Nhiễm chưa từng gặp người đàn ông đẹp trai như vậy, ngũ quan sắc bén, hình dáng rõ nét, nhất cử nhất động đều cao ngạo như đã được tính toán trước.

Lâm Dư Hoài là người rất ngay thẳng, kiểu ngay thẳng này là trước khi hai người kết hôn, anh ta đã thẳng thắn nói với cô.

Anh ta thích người khác, sở dĩ anh ta cưới cô là bởi vì cô gái đó đã chết, hai người trông rất giống nhau, anh ta muốn giữ lại một kỷ niệm.

Ngày tổ chức lễ cưới, hai người đều chỉ mời những người bạn thân thiết tới tham dự, lễ cưới được tổ chức bên bờ biển ở thành phố Thanh Hà, là một mình Ôn Nhiễm chọn.

Váy cưới được Elie Saab may riêng, nhãn hiệu này chỉ thiết kế váy áo cho những người nổi tiếng và giới quý tộc, Ôn Nhiễm chưa bao giờ nghĩ mình có thể bước vào cửa hàng thủ công xa hoa, nhìn nhân viên cửa hàng quỳ bên cạnh cô, đi giày cao gót nạm kim cương cho cô.

Tất cả đều hoàn mỹ như vậy, Lâm Dư Hoài giao toàn bộ quyền quyết định cho cô, ra tay cực kỳ hào phóng, mọi người cực kỳ hâm mộ cô, chỉ có một mình Ôn Nhiễm biết.

Bởi vì anh ta không để ý.

Sau khi ăn xong, Ôn Nhiễm nằm ở trên ghế sô pha mềm mại xem phim truyền hình, nam chính trong bộ phim vô cùng giàu có nhưng chỉ nuông chiều nữ chính, cô nhai khoai tây chiên, cảm thấy có chút buồn cười.

Những tình cảm đó, tình yêu đó, cốt truyện yêu đến chết đi sống lại, sông cạn đá mòn đó, thật sự tồn tại sao? Cho dù chỉ có xác suất 0.0001%, cũng được định sẵn thuộc về câu chuyện cổ tích hoàng tử công chúa, không phải dành cho người bình thường như cô.

Đêm trước lễ cưới, mẹ nói với cô phải làm người thực tế, có tiền, cũng đừng yêu quá nhiều, trong lòng cô biết rõ, chỉ là vẫn không khỏi thất vọng.

Rõ ràng cô rất thích Lâm Dư Hoài, chỉ vì cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo, cố gắng không cho mình lún sâu vào, rất giống một đứa trẻ thích bơi lội, muốn ôm biển rộng, nhưng bởi vì sợ chết đuối nên chỉ có thể thử một chút rồi dừng lại.

Lâm Dư Hoài là người rất giỏi kiềm chế, tình cảm của cô dành cho Lâm Dư Hoài cũng bị kiềm chế như vậy.

Ngày hôm sau trước khi xuất phát, Ôn Nhiễm thay mộ chiếc váy dài màu trắng, bây giờ đang là tháng hai, thời tiết hơi lạnh, kẹp tóc ngọc trai kẹp tóc mái ra sau tai, trong rất hiền thục dịu dàng.

Sau khi gả cho Lâm Dư Hoài, cô đã dọn dẹp những bộ váy hai dây, váy đỏ trong tủ quần áo xuống đáy tủ, anh ta không thích những kiểu váy như vậy.

Ôn Nhiễm nhíu mày lại, Lâm Dư Hoài không yêu cầu cô ăn mặc như thế nào, cô không muốn thay đổi vì anh ta, nhưng trong lòng luôn không tự chủ được mà làm theo sở thích của anh ta.

Như thể ăn mặc tươi sáng một chút thì anh ta sẽ thích cô hơn một chút, tuy rằng cô cũng biết đó là hy vọng xa vời.

Ôn Nhiễm tiện tay cầm chiếc túi xách đi ra cửa, ngồi vào trong chiếc xe Bentley mà tài xế đã mở sẵn cửa, cô chưa từng gặp Dư Tẫn, chỉ nhớ Lâm Dư Hoài đã từng nhắc tới, khi cậu bé được anh ta đón về cũng chỉ mới mười tuổi.

Năm mười sáu tuổi, vượt qua cuộc tuyển chọn của không quân, trở thành phi công dự bị, một tuần trước trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì bị thương, vì thế quân đội phê chuẩn về nhà nghỉ dưỡng một khoảng thời gian.

Ôn Nhiễm chống cằm tính toán, vậy thì bây giờ Dư Tẫn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, cùng độ tuổi với cô, năm nay cô mới tốt nghiệp đại học, có lẽ hai người sẽ có chút điểm chung.

Nhưng so với những việc này, cô quan tâm tới buổi tối hơn, rốt cuộc cũng có cơ hội ăn cơm với Lâm Dư Hoài.

Tám giờ đúng, cô đứng ở sảnh chính chờ máy bay, mua hai ly caramel latte, trên màn hình hiển hiện hành lý của chuyến bay AU881 đã tới.