Chương 3: Cách xưng hô của anh cũng không tệ

Cô đi lên phía trước mấy bước, chỉ nhìn thấy trong đám đông đen nghìn nghịt, một người đàn ông mặc quân trang cực kỳ bắt mắt.

Vóc dáng Lâm Dư Hoài rất cao, ở trong ấn tượng còn sót lại của cô, có lẽ môi anh ta vừa vặn đến trán của mình, mà chiều cao của chàng trai trước mắt này cũng không thua kém anh ta, nhưng cơ thể lại rắn chắc hơn một chút.

“Chị.”

Dư Tẫn liếc mắt, bình tĩnh chào hỏi cô, không nhiệt tình như trong tưởng tượng, cô vốn tưởng rằng anh là một bé, bây giờ gặp rồi, rõ ràng khí thế của anh còn lấn át cô.

Ôn Nhiễm đưa cà phê qua, Dư Tẫn nhướng mày, trong ánh mắt chợt hiện lên vẻ hài hước.

“Em không uống đồ ngọt.” Anh nói.

“Ngại quá.” Ôn Nhiễm cười ngắt lời: “Quên mất em là từ từ quân đội ra, kỷ luật tự giác, chị hiểu.”

Nhìn người khác cầm va li lớn lớn bé bé, mà bên cạnh Dư Tẫn chỉ có một va li cỡ trung bình, Ôn Nhiễm tò mò hỏi:

“Không có hành lý gì khác?”

“Ừm.” Dư Tần kéo va li, hai người cùng nhau đi ra ngoài, vóc dáng anh cao gầy, hai chân thẳng tắp đi một đôi bốt dài, tạo thành một hình ảnh đối lập mạnh mẽ với những người cao lớn thô kệch bình thường xung quanh.

Từ khoảnh khắc anh bước ra, đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm anh, Ôn Nhiễm cũng vậy.

Khí chất của Lâm Dư Hoài quá mạnh mẽ, giống như một tách cà phê Blue Mountain dư vị vô tận, Dư Tẫn tuy lạnh lùng, nhưng vẻ lạnh lùng giống như sương sớm, tới ban đêm, sương sớm bốc hơi, lao nhanh vào trong thác nước, che giấu sự hoang dã.

Dư Tẫn đặt va li vào cốp xe, mở cửa xe cho cô, Ôn Nhiễm liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Cái đó, chúng ta ở trong Tây Thành, sau khi về nhà em cứ vào phòng cho khách nghỉ ngơi trước nhé, buổi tối Dư Hoài trở về, chị sẽ gọi em ăn cơm.”

Sau mộ hồi im lặng, Ôn Nhiễm vẫn quyết định bày tỏ một chút lịch sự của chủ nhà.

“Em muốn ăn món gì không?”

“Gần đây Dư Hoài quá bận, chị cũng chưa hỏi anh ấy.”

“Gì cũng được.” Dư Tẫn kìm nén ý cười trong âm cuối, như là một khúc dương cầm sắp lên nốt, sắp đến cao trào, rồi lại im bặt: “Chị chọn những món chị thích là được.”

Dư Tẫn chỉ gọi cô là chị, cô đã từng nghe anh gọi điện thoại với Lâm Dư Hoài, anh cung cung kính kính gọi anh ta là ‘ba’.

Theo lý mà nói, mối quan hệ của hai người là mẹ con, nhưng Ôn Nhiễm chỉ lớn hơn anh hai tuổi, bị gọi mẹ nghe cũng rất kỳ quái.

Cách gọi chị này cũng không tệ.

“Lần này chuẩn bị nghỉ ngơi bao lâu?”

“Ừm...” Dư Tẫn nghiêng mặt, sống mũi cao thẳng: “Chưa biết, nhưng có lẽ sẽ đi học một số khoá học của đại học.”

“Trước đó ở trong quân đội lâu ngày, đều là rèn luyện thể chất, có rất ít cơ hội tham gia các lớp học lý thuyết.”

“Ừm, được.” Ôn Nhiễm đáp lại: “Em muốn ở bao lâu cũng được.”

Khoé miệng Dư Tẫn hơi nhếch lên, nhưng lại không thay đổi sắc mặt.

“Được.”

Hai người về tới biệt thự, giày da của Dư Tẫn dẫm lên sàn nhà phát ra những tiếng lộc cộc.

“Nơi này rất lớn.” Anh nhìn xung quanh một vòng, chỉ nhìn thấy đồ dùng dành cho phụ nữ: “Ba không ở đây?”

“Anh ấy rất bận.”

Ôn Nhiễm qua loa gạt đi, may mà Lâm Dư Hoài là một doanh nhân, bận rộn đã trở thành một cái cớ vạn năng, cô cũng không muốn cho bất cứ kẻ nào biết mối quan hệ chỉ tồn tại trên danh nghĩa này.

Nhìn Ôn Nhiễm chạy qua chạy lại ở trong phòng bếp, vừa rót nước vừa cắt trái cây, Dư Tẫn đứng dậy, nhàn nhạt nói một câu:

“Chị, không cần vội, chị đi nghỉ ngơi đi.”

Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy xấu hổ, ngoại trừ Lâm Dư Hoài, đây vẫn là lần đầu tiên cô ở chung một phòng với người đàn ông khác, cô đáp lại một tiếng sau đó quay về phòng, định tới giờ ăn cơm mới ra ngoài.

Bảy giờ tối, dì Trương làm đầy một bàn đồ ăn, có tôm sốt tỏi nhuyễn mà cô thích, cũng có lươn kho tộ mà Lâm Dư Hoài thích, anh ta là người Long Thành, từ nhỏ lớn lên ở phía Nam, ăn ngon mặc đẹp, ăn gì cũng tinh tế hơn bình thường rất nhiều.

Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, cô nhận được tin nhắn của Lâm Dư Hoài.

“Có cuộc họp, về trễ một chút.”