Chương 4

“Cậu cũng có thể mà.” Soái ca nhẹ nhàng nói: “Giống như tôi.”

“Ồ, nghiệp vụ rộng rãi…” Tôi vỗ ngực hắn, khen ngợi.

"Sở thích cá nhân, chỉ là do sở thích thôi.” Soái ca vén tóc mái lên “Không cân nhắc một chút sao?”

“Đừng phiền tôi làm việc, tôi đi đây.” Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh đã lưu hồi lâu mà không biết nên làm gì tiếp theo.

"Xem xét một chút, có lẽ tôi có thể nói cho cậu biết người này là ai." Soái ca cầm lấy điện thoại của tôi và chỉ vào người đàn ông đứng trước mặt sếp tôi trong tấm ảnh.

"Anh biết anh ta à?" Mắt tôi sáng lên, nhớ tới lời anh ta nói, tôi cảm thấy điều đó không khả thi, dù sao tôi cũng chỉ là một trợ lý bình thường.

“Tôi đưa tiền cho anh thì sao?” Tôi lấy lại điện thoại, bấm vào giao diện chuyển khoản WeChat của "Cậu thua rồi.”

Soái ca tóc vàng đẹp trai nhướng mày, rõ ràng là không thể tin được: "Bao nhiêu cũng được?"

Tôi gật đầu mà không nói gì.

Tên này cũng không thèm khách khí, trực tiếp gõ vào năm chữ số.

“Mật khẩu.” Anh ta đưa điện thoại lại cho tôi.

"Trước tiên hãy nói cho tôi biết người này là ai." Tôi cầm lấy điện thoại, đặt ngón tay lên chỗ xác nhận thanh toán bằng dấu vân tay. "Như thế này còn chưa đủ chân thành sao?"

Soái ca tóc vàng liếc nhìn tôi và nói: "Mấy ngày trước quán bar đã thuê một nhân viên tạm thời."

"Tên, giới tính, địa chỉ, số điện thoại."

“Lý Du, nữ, số 23 phố Tương Khẩu, tôi không biết số điện thoại của cô ta.”

Tên này vừa dứt lời, ngón tay của tôi cũng ấn xuống.

-Số dư không đủ, vui lòng xác minh và thử lại.

"Cậu không có tiền?"

"Tôi chỉ nói sẽ cho anh tiền, chứ tôi không có nói tôi có nhiều tiền như vậy."

Soái ca tóc vàng rõ ràng là sửng sốt, nhưng giây tiếp theo lại bật cười.

Tôi nghi ngờ đầu óc anh ta có thể cũng giống ông sếp của tôi nên tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng giám sát, giơ điện thoại về phía anh ta: “Tôi vẫn sẽ chuyển cho anh một trăm tệ.”

"Có bệnh mới cần một trăm tệ của cậu!" Soái ca mơ hồ lẩm bẩm.

Tôi cúi đầu xuống nhìn vào điện thoại.

-Đối phương đã nhận thành công.

Tsk, vậy mà dám bảo không cần.

Được rồi, chi phí cần chi trả lại nhiều thêm một cái.

3

Sáng sớm hôm sau, tôi gõ cửa văn phòng của sếp.

"Vào đi.“Giọng nói của tổng tài trong Mary Sue quả thật là danh bất hư truyền, một giọng siêu trầm.

"Chào buổi sáng sếp." Đứng ở văn phòng cực lớn, trang hoàng đầy hoa lệ, tôi rất lễ phép mà chào hỏi ông sếp này, cũng đưa lên đồ ăn sáng mà ổng dặn tôi mua...

Hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành.