Chương 14: Đại lưu manh, đại người xấu

Chương 14: Đại lưu manh, đại người xấu!

Tô Uẩn phát ngốc ngồi ở trước bàn trang điểm, nàng cũng không biết lại nghĩ tới cái gì, hai gò má lặng đỏ ửng, đáng yêu động lòng người.

Đột nhiên, cô giơ tay sờ lên môi mình, móng tay trên đầu ngón tay giống như cong lên, hơi dùng sức cắm vào đôi môi hồng nhuận,cánh môi lộ ra một đọan lưỡi như ẩn như hiện, cô không biết mình được mình đỏ mặt làm hành động này có bao nhiêu câu nhân.

Đáng tiếc giờ phút này chỉ có một mình cô ở trong phòng, không có người thưởng thức cảnh tượng này.

"Cốc cốc cốc-"

Tiếng gõ cửa làm Tô Uẩn bừng tỉnh, cô quay mặt lại nhìn mình trong gương,hai má ửng hồng, người phụ nữ má hồng mày xuân trong gương thật sự là mình sao? Cô kêu lên một tiếng nhỏ, khiến Tần mẫu ở ngoài kinh động,nghe thấy bà lo lắng sốt ruột hỏi Tô Uẩn, cô cao giọng nói "chờ một chút", sau đó chạy vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh.

Nước lạnh làm mặt cô bớt đi một phần hơi nóng, cô cảm thấy không còn nóng như trước nữa mới đi mở cửa, nhưng cô không biết Tần mẫu khi còn trẻ cũng đã từng trải qua chuyện này, cho dù là đã rửa mặt qua, bà cũng có thể nhìn ra một chút.

Lông mày và ánh mắt Tần mẫu lay động, hình như con trai bà không phải người duy nhất động tâm nha, trong lòng bà âm thầm mừng rỡ, nhưng vẫn bất động thanh sắc, cũng không hỏi cô tại sao lại ở trong phòng lâu như vậy. Bà hỏi: "Uẩn Uẩn, dì Lâm nói rằng có gì đó không ổn giữa con và A Cảnh, các con có phải hay không có mâu thuẫn không? Có thể nói cho bá mẫu biết vì sao lại mẫu thuẫn không?"

Tô Uẩn hơi sững sờ, lập tức cúi đầu.

Cô , cô nên nói cái gì...

Tần mẫu nắm tay cô gái nhỏ, vừa định đi đến phòng Tần Cảnh, vừa đi vừa nói: "Nó bắt nạt con sao? Nhất định là như vậy! Uẩn Uẩn, con yên tâm, bá mẫu sẽ giúp con giáo huấn nó"

Tô Uẩn trợn tròn mắt, hình ảnh Tần mẫu trong đầu Tô Uẩn luôn là một quý bà tao nhã hiểu biết, chưa bao giờ thấy bà vội vã như vậy, kinh ngạc qua đi cô lại có điểm hỏang lọan, sao cô dám ở trước mặt Tần Cảnh làm ầm ĩ, nhưng nếu Tần mẫu thật sự nhúng tay vào chuyện này...

Cô dừng lại, thay vào đó nắm tay mẹ Trần: “Bá mẫu, bá mẫu ,sư tình không phải, không phải như vậy. . . "

Tần mẫu dừng lại, nhíu mày: “Có phải là bởi vì nó vẫn không cho con nói đi? Nó phản thiên,đã làm sai còn không cho người ta nói,lần này ta phải giáo huấn nó thật tốt!"

Tô Uẩn, Tô Uẩn càng hoảng sợ. "Không, không, đừng, đừng..." Cô gái nhỏ gấp đến sắp khóc.

Tần mẫu nói: “Vậy con nói kỹ cho ta biết,các con đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Đúng vậy, mục đích thực sự của Tần mẫu là muốn từ cô nói ra nguyên nhân thực sự, bởi vì bà biết con trai mình nhất định đánh chết cũng không nói nhiều hơn một câu, nên bà chỉ cơ thể xúông tay với tiểu cô nương.

Tần mẫu một mặt chờ Tô Uẩn nói chuyện, trong lòng thầm thán phục mình vẫn là một thanh bảo đao chưa lão, bây giờ hành động còn có thể hù khiến người ta sững sờ, chính mình thật lợi hại.

Đơn thuần như Tô Uẩn cũng không biết Tần mẫu đang nghĩ gì, cô nhắm mắt cắn môi, cuối cùng cũng nói rõ với Tần mẫu: “Là anh ta, tối qua thật quá đáng…”

Nhắc tới tất cả sự tình tối qua, Tô Uẩn vẫn là vừa tức giận vừa ủy khúât ,vừa nói vừa rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên ở hai thế giới, cô gặp phải... như vậy... đại lưu manh, đại người xấu!

Nhưng đồng thời, trong lòng cô vẫn có chút thẹn thùng, thậm chí còn có chút ngọt ngào mà cô không nhận ra.

Cô nhớ rằng khi cô cọ vào nơi đó của anh...Sau đó, cô hoảng sợ chạy ra khỏi cửa, rồi nghe thấy tiếng cười của Tân Cảnh, còn nghe được anh nói điều này-

"Thật sự rất ngọt."

....

Hừ, đại lưu manh, đại người xấu!