Chương 3: Nam chính Tần Cảnh

Chương 3. Nam chính Tần Cảnh

Cùng lúc đó, thanh âm của cha mẹ Tần từ ngoài cửa vang lên, Tô Ủân ngẩng đầu nhìn, liền thấy cha Tần mẹ Tần vui mừng đi phía sau, người ngồi trên xe lăn bị bọn họ đẩy đến hẳn là người bị liệt tạm thời vì tai nạn xe cộ , nam chính Tần Cảnh.

Gần như cùng lúc đó, lúm đồng tiền trên má Tô Ủân biến mất, cô cúi đầu không dám nhìn nhiều cũng không nói nhiều,cảm giác khẩn trương bất an nhiều đến gần như biến thành thực chất.

Tô Ủân không biết trong lúc cúi đầu, cô đã bỏ qua ánh mắt đánh giá của Tần Cảnh——

Nó không chứa bất kỳ ác ý nào, hơi có điểm thú vị đánh giá.

Cha Tần và mẹ Tần đẩy Tần Cảnh đến ghế sô pha trong phòng khách. Hiển nhiên là muốn cả nhà sau khi xa cách lâu ngày mới nói chuyện trước. Tô Ủân thấy vậy muốn trốn lên lầu để cả nhà đoàn tụ, lại bị người kia giữ lại. Mẹ Tần nhanh trí, bà cũng ấn Tô Ủân lên ghế sô pha, nắm tay cô nói với Tần Cảnh: “A Cảnh, đây là Tô Ủân mà mẹ đã nói với con trong điện thoại.”

Cảm giác được cô gái nhỏ càng ngày càng khẩn trương, giọng nói của mẹ Tần vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lộ rõ

vẻ trấn an: “Ủân Ủân, đây là Tần Cảnh, con trai của mẹ, con có thể coi nó như anh trai của con, có chuyện gì có thể tìm nó thương lượng.

Mẹ Tần vốn muốn nói thẳng, nói Tần Cảnh là hôn phu của Tô Vân, nhưng tiểu cô nương này quá khẩn trương, còn chưa thăm dò thái độ của con trai, sợ nếu nói ra, Tần Cảnh sẽ không lưu tình chút nào phản bác khiến cô gái nhỏ mất mặt, tức là tự chuốc lấy thất bại.

Lời trấn an của Tần mẫu khiến cô có chút dũng khí, cái đầu nhỏ vẫn cúi đầu không ngẩng lên cuối cùng cũng ngẩng lên một chút, để người ta có thể nhìn thấy hàng lông mi như cánh bướm của cô, chiếc mũi tròn nhỏ mượt mà dính mồ hôi và đôi môi hồng mím chặt.

Tô Ủân không dám nhìn hắn nhưng nhìn mặt là phép lịch sự cơ bản khi nói chuyện với ai đó, vì vậy Tô Ủân lại hơi ngẩng đầu lên, không dám cùng hắn đối diện, nhưng ánh mắt cô có thể dừng ở mũi và môi hắn.

Cho dù chỉ nhìn nửa khuôn mặt,cô cũng không khỏi ở trong lòng cảm thán một câu ——

Liền này nửa khuôn mặt cũng quá đẹp đi.

Kia làn da mịn màng, đôi môi mỏng hoàn mỹ với chiếc cằm có đường nét tinh xảo của anh... Thật không hổ là nam chính ngôn tình.

Tô Ủân sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng thấp giọng nói: "Xin, xin chào..."

Giọng nói của tiểu cô nương ngọt ngào đến không ngờ, nghe như đang ăn một ngụm kem mát lạnh, sảng khoái mà ngọt ngào dưới ánh mặt trời chói chang. Tần Cảnh lần đầu tiên từ khi về nhà mới nở nụ cười, thanh âm trầm thấp, tựa hồ sợ quấy rầy cái gì giống nhau: “Ân, xin chào."

Vì trải qua thời thơ ấu, Tô Uân rất nhạy cảm với thiện ác của người khác đối với mình.Tuy rằng cô không thể phân biệt được cảm xúc của Tần Cảnh từ khi nhìn thấy anh , nhưng lúc này cô vẫn có thể nắm bắt được thiện ý của anh. điều này thực sự làm cô thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là một điều tốt để có được một khởi đầu tốt.

Nghĩ đến đây, đôi má lúm đồng tiền nhỏ lại lộ ra tới, tiểu cô nương cuối cùng cũng có dũng khí nhìn vào mắt Tần Cảnh. Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên, lại đυ.ng phải một vòng xoáy đen kịt, vừa thâm trầm vừa nguy hiểm lại vô cùng mê người.

Tần Cảnh liếʍ môi, trong mắt hiện lên ý cười mê muội người khác: "Tô Ủân, xin chào."

Tô Ủân tỉnh lại, lại vùi đầu như đà điểu, lại không biết lỗ tai đỏ bừng đã phản bội cô.

Tần mẫu ở một bên không khỏi phấn chấn nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi qua lại với nhau, bà thử hỏi Tần Cảnh: “A Cảnh, Ủân Ủân ở nhà chúng ta một thời gian rồi, mẹ thật sự luyến tiếc con bé rời đi, không bằng có thể cho con bé ở lại một một thời gian được không?"

Tần Cảnh rất rõ ràng mục đích thực sự của mẹ mình và điều bà đang hỏi, anh lại liếc nhìn cha mình, tuy rằng ông vẫn im lặng một mực nhưng cũng đủ để cho thấy thái độ của ông, xem ra cô gái nhỏ này thật sự rất được lòng cha mẹ hắn.

Nghĩ đến đây, Tần Cảnh lại liếc tiểu cô nương một cái, khóe môi lại cong lên mấy phần: "Được."

Trong mắt Tần mẫu hiện lên một tia kinh ngạc: “Vậy để Uẩn Uẩn chăm sóc con, được không?”