Chương 4: Thật ngọt

Chương 4: Thật ngọt

Tần mẫu biết, bà đã quá mức sốt ruột, hơn nữa một tiểu cô nương xinh xắn lại đi chiếu cố một người đàn ông trưởng thành chưa từng gặp mặt là điều vô lý. Nhất là con trai bà lại khó chiều như vậy, nhưng là một người mẹ, bà thực sự không có cách nào không vì con trai của bà mà nóng vội, đau lòng.

Nóng vội rằng với tính cách như vậy, hắn về sau có thể sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, đau lòng hắn thật vất vả coi trọng một nữ nhân rồi cuối cùng kết quả nữ nhân đó và cha mẹ cô lại như vậy ... Hiện giờ thật vất vả mới có một tiểu cô nương khó làm hắn không chán ghét, bà làm sao có thể không nóng nảy tác hợp bọn họ.

Càng đừng nói là cô gái nhỏ này ai cũng thích, chỉ riêng điểm này đã tốt hơn nhiều so với những người phụ nữ kiêu ngạo tự phụ kia.

Nguyên lai gia tộc cô có điểm không tốt cũng không sao, bà có thể tự mình giải quyết, chỉ cần bản thân Tô Uẩn đủ tốt là được rồi.

Tuy rằng lời nói như vậy, nhưng kỳ thực mẹ Tần trong lòng cũng không có chắc chắn, con trai bà sau khi hiểu biết mọi thứ thì là một người có tính tình độc tôn, càng lớn càng ưu tú, cũng bởi vậy bà thật sự không dám chắc hắn sẽ đáp ứng với chính mình.

Về phần Tô Uẩn, cô trực tiếp cho rằng Tần Cảnh sẽ không đồng ý, bởi vì trong cốt truyện Tần mẫu cũng làm như vậy , Tần Cảnh trực tiếp lãnh khốc nhẫn tâm cự tuyệt , chỉ nhờ bác sĩ gia đình cùng vợ chồng dì Lâm chăm sóc cho mình, hắn có thói ở sạch, và thực sự không thích bị tiếp cận bởi những người lạ mà hắn không thích.

Hơn nữa, mặc dù là nửa ngược nửa ngọt, nhưng trong tiểu thuyết không có đi chệch hướng, nam chính từ đầu đến cúôi đều vì nữ chính thủ thân như ngọc , tuyệt đối sẽ không cho nữ nhân khác có cơ hội dù nhỏ nhất.

Cho nên Tô Uẩn một chút cũng không hoảng hốt.

Trong khoảng thời gian dài trầm mặc, Tần mẫu càng ngày càng khẩn trương , ngay cả Tần phụ đang yên lặng đọc báo cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tần Cảnh, chờ đợi đáp án của hắn.

Ở đây Tần Cảnh đối Tô Uẩn có cảm xúc gì , Tô Uẩn đã sớm biết đáp án, về phần Tần Cảnh... ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ngay lúc Tần mẫu đã hết hy vọng , nghĩ nói cái gì cứu vãn tình thế, cuối cùng Tần Cảnh cũng lên tiếng——

“Được”

Vậy cũng được, dù sao thì con cũng khó phục vụ như vậy, và Uẩn Uẩn như vậy tốt… Đợi đã, con vừa nói cái gì ?!! ”

Tần Cảnh mắt phong đảo qua Tô Uẩn, chậm rãi nói: "Con nói, được."

Không chỉ Tần mẫu và Tần phụ sợ ngây người , mà cả Tô Uẩn.

Hắn , hắn đang nói cái gì?

Được ?!! Hắn nói được?!!

Chẳng lẽ cô quá khẩn trương nên sinh ra ảo giác?

Nhưng sau đó, phản ứng của Tần mẫu và Tần phụ đã giáng một đòn mạnh vào tâm hồn yếu ớt đang kinh hách của cô——

"Thật tốt, thật tốt, thật tốt... Uẩn Uẩn là một đứa nhỏ cẩn thận, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con." Bà ấy nói "thật tốt" ba lần liên tục, có thể thấy Tần mẫu nội tâm rất phấn khích.

“ Uẩn Uẩn là một hài tử tốt, con sẽ biết sau khi ở bên con bé nhiều hơn, con phải kiềm chế tính khí của mình và đừng bắt nạt con bé." Đây là lời Tần phụ nói, này vẫn là lần đầu tiên Tô Uẩn thấy ông một lần nói nhiều như vậy.

Tần Cảnh hơi hơi hướng mày, lại lần nữa nhận ra cha mẹ mình thích Tô Uẩn như thế nào.

Mà Tô Uẩn, cô cuối cùng cũng thanh tỉnh sau cú sốc quá lớn, cô lôi kéo Tần mẫu, nói năng lộn xộn: “Không... Con... Con không thể, con sẽ không... Con, con sợ. .."

Tần mẫu vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Uẩn, từ khi Tần Cảnh đồng ý, trên mặt bà luôn nở nụ cười thật tươi. Lúc này cũng vậy, bà tận lực ngữ khí nhu hòa, nhưng vẫn có thể dễ dàng nghe ra nội tâm bà vui sướиɠ :

" Hài tử ngoan, đừng sợ, con kiên nhẫn, cẩn thận lại ôn nhu, ngoại trừ con, ta không yên tâm giao A Cảnh cho ai... Nếu không, con có thể thử trước một lần? Nếu là không làm được liền tính, được không?"

Tô Uẩn nói không được lời cự tuyệt, đây vẫn là lần đầu tiên cô biết thế nào là tình mẫu tử, mặc dù không phải đối với cô, nhưng nó có ảnh hưởng không ít đối với cô. Hơn nữa, cô ở nhà họ Tần ăn ở lâu như vậy, hưởng thụ bao nhiêu thứ đồ tốt, nếu như Tần Cảnh không đồng ý cô đương nhiên có thể từ chối, nhưng Tần Cảnh lại đồng ý... Cô cũng gật gật đầu đồng ý chuyện này.

Mặc dù điều này hoàn toàn không giống với cốt truyện ban đầu.

Dì Lâm lúc này cũng chạy tới hỗ trợ: "Bánh hoa quế trên bàn là Tô tiểu thư hỏi qua tôi rồi tự mình làm, thiếu gia nếm thử đj , đừng bỏ qua tâm ý của cô ấy."

“Uẩn Uẩn còn làm điểm tâm a, con nhất định phải hảo hảo nếm thử mới được.” Tần mẫu đặt đĩa bánh trước mặt Tần Cảnh, cười ôn nhu “A Cảnh?”

Tần Cảnh có chút bật cười, vươn tay, đốt ngón tay thon dài rõ ràng, nhẹ nhàng dừng xuống chiếc điểm tâm màu vàng nhạt đẹp không thể tả, cắn một miếng nhỏ ——

Ngô, đó là độ ngọt và hương vị hắn thích.

Hắn nhìn lại cô gái nhỏ bất an mà co quắp, cười nói: “Thực ngọt."

Cũng không biết là đang nói về bánh hoa quế thơm ngọt hay vẫn là đang nói người.