Chương 21: Tâm tư

Lại nói các vị tiểu thư Lâm gia, buổi sáng náo nhiệt một phen, sau khi ăn cơm trưa xong thì ai về phòng người ấy, Lâm Đông Khởi giữ Tống Đàn Thoa lại Huệ Phong Trai, Lâm Đông Tú có chút không vui, hừ một tiếng, vịn tay nha hoàn Hàn Chi đi ra ngoài, mới ra sân thì nghe thấy Lâm Đông Lăng ở phía sau gọi nàng: “Em Tư chờ chị một chút.” Chạy chậm lại đây, kéo cánh tay Lâm Đông Tú, đẩy Hàn Chi sang một bên.

Lâm Đông Tú liếc Lâm Đông Lăng, cười lạnh nói: “Sao chị không ở lại, Huệ Phong Trai náo nhiệt lắm.”

Lâm Đông Lăng cười tủm tỉm nói: “Sao có thể ngồi ngốc nơi đó được? Người giả mù sa mưa nào đó nơi chốn ra vẻ, khoe khoang, mạo xưng mình là thiên kim khuê tú tiêu chuẩn, chị không thích nhìn nàng ta.”

“Người nào đó” hiển nhiên chỉ Lâm Đông Khởi, từ nhỏ Lâm Đông Tú đã cạnh tranh với Lâm Đông Khởi, tuy nàng cũng xem thường Lâm Đông Lăng, nhưng giờ phút này thấy nàng ta thuận mắt chút, nhếch miệng, nhỏ giọng nói: “Thì ra chị Ba cũng là người tinh ý, tuy rằng mấy năm chúng ta không gặp nhau, chị chỉ cần mấy ngày đã nhìn ra ai là trung, ai là gian.”

Lâm Đông Lăng ngẩng đầu: “Đương nhiên, yêu ma quỷ quái nào có thể thoát được đôi mắt của chị đây?” Lại nhíu mày nói, “Chị Hai cùng lắm làm người nhìn khó chịu, nhưng chán ghét chính là Tào Lệ Hoàn kia. Thân thích quăng tám sào cũng không đến, vội vội vàng vàng tới phủ nhận thân, ăn vạ chết không đi. Với bên ngoài thì thanh cao, nói bản thân không lấy tiền tiêu hàng tháng của Lâm gia, nhưng ăn mặc ở dùng cái nào không ở nhà chúng ta? Suốt ngày muốn này muốn nọ. Còn cảm thấy mình hơn người một bậc, mỗi ngày khoe bản thân ăn cái này tốn bao nhiêu, mặc cái kia tiêu tốn bao nhiêu.”

“Đúng, nói mình là tài nữ nổi danh Dự Châu, viết được mấy chục bài thơ, đều thành tập.” Lâm Đông Tú hơi cười lạnh, “Cũng không nhìn khí độ của mình đi, cho rằng mặc vàng đeo bạc, lăng la tơ lụa chính là tiểu thư nhà đại gia chắc? Hiển nhiên chính là người đàn bà đanh đá con cọp mẹ, ấy thế mà nàng còn tưởng rằng mình là mỹ nhân, há mồm ngậm miệng đều là bao nhiêu thanh niên tài tuấn Dự Châu đều đến nhà nàng cầu hôn, phi, các cô nàng nơi khuê các đàm luận cái này, cũng không sợ mất mặt!”

Lâm Đông Lăng nở nụ cười: “Miệng nàng đầy lời chó má, chỉ giỏi mạnh miệng, người cả phủ đều biết.”

Hai người từng câu từng chữ nghị luận Tào Lệ Hoàn như thế nào, qua lại như vậy thấy thân thiết rất nhiều, đi đến ngã rẽ mới từ biệt nhau. Chờ Lâm Đông Lăng đi rồi, Hàn Chi đến bên người Lâm Đông Tú, nhìn bóng dáng Lâm Đông Lăng, nhỏ giọng nói: “Cô Ba làm gì vậy? Đang êm đẹp sao lại lấy lòng cô nương?”

Lâm Đông Tú hừ một tiếng: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nàng có thể tồn cái gì tâm? Lúc trước nàng cảm thấy mình là chị họ của em Đàn Thoa, mọi chuyện chiếm hết tiên cơ, lại không nghĩ rằng nhãi ranh Lâm Đông Khởi dính lấy Tống Đàn Thoa, dăm ba câu đã giữ được người ở lại. Lúc này Lâm Đông Lăng mới vội vã tìm ta, trông cậy vào ta có thể cùng nàng nhất trí đối ngoại đâu. Nàng còn nghĩ ta không nhìn ra tâm tư nàng chắc? Tống lang vừa đến, nàng tái cả mặt.”

Hàn Chi đỡ Lâm Đông Tú chậm rãi trở về: “Tống Đại gia đúng là tuấn tú lịch sự, đầy bụng học vấn lại có bản lĩnh, cũng xứng đôi với cô nương, nhưng cô Ba là em họ của Tống Đại gia, chúng ta cách xa chút, có tầng quan hệ này, chỉ sợ cũng không dễ xử lý. Mặt khác còn có cô Hai, cũng không thể không phòng.”

Lâm Đông Tú cười lạnh nói: “Chị Hai là con ruột phu nhân, phu nhân sẽ không cam lòng gả nàng đến nhà suy tàn như Tống gia, một lòng một dạ chuẩn bị nhà cao cửa rộng cho nàng, nếu nàng ta coi trọng Tống gia, đã sớm ra tay định việc hôn nhân này. Cùng như vậy, thím Hai cũng có ý định này, nghe nói chú Hai muốn kết thân với con trai của bạn đồng liêu kinh thành, cũng là gia đình quân công hiển hách, chỉ sợ suy nghĩ kia của chị Ba cũng vô ích thôi. Hiện giờ tình hình Tống gia ra sao? Tống lão gia đã chết, để lại mẹ góa con côi, còn rời khỏi thế gia tách ra sống một mình, dù anh Tống có chí tiến thủ, rốt cuộc mới chỉ là tú tài mà thôi, nếu về sau trúng cử, đề tên trên bảng vàng, muốn chấn hưng gia môn, phải mất ít nhất mười năm.”

Hàn Chi sầu lo nói: “Cô nương, nhà người ta như vậy…”

“Gia đình như vậy lại ổn với ta. Tống gia dân cư đơn giản, tính tình dì Tống lại mềm yếu, gả qua đó sẽ không bị khinh bỉ, tục ngữ nói ‘lạc đà gầy còn hơn ngựa béo’, trước mắt Tống gia nhìn suy vi, nhưng vẫn còn nhiều tài sản ngầm, ruộng đất khế đất không ít, huống chi bọn họ còn mấy cửa hàng trong kinh thành nữa. Tống lang thông minh tiến tới, lại có đảm đương, nam tử như vậy mạnh hơn thiếu gia thế gia gấp trăm lần!” Lâm Đông Tú càng nói càng kích động, đôi tay gắt gao nắm chặt thành quyền, nhớ tới phong độ nhẹ nhàng, tuấn nhã của Tống Kha thì mặt đỏ bừng lên.

Hàn Chi nói: “Nếu như thế, cô nương nên nói bóng gió với lão gia và phu nhân sớm chút, chỉ tiếc dì Bao là người sợ phiền phức, nếu không cũng có thể giúp đỡ cô nương một vài, gì đến nỗi cô nương đến tuổi này còn chưa định hôn sự.”

Lâm Đông Tú vỗ tay Hàn Chi, thở dài: “Ai nói không phải chứ, dì ta bị phu nhân chỉnh sợ, bây giờ chuyện gì cũng không chịu ra mặt, ta lại không có anh em giúp đỡ…”

Thì ra thứ trưởng nữ Lâm Đông Hoàn và Nhị gia Lâm Cẩm Hiên của Đại phòng là chị em cùng mẹ, mẹ đẻ dì Doãn là đại nha hoàn hầu hạ Lâm Trường Chính, về sau chải tóc làm di nương. Thời trẻ tính Tần thị cường hãn, mỗi lần cãi nhau với Lâm Trường Chính, dì Doãn dịu dàng hiểu chuyện, lại có nhiều năm tình cảm với Lâm Trường Chính, nên Lâm Trường Chính sủng ái Doãn thị. Tần thị cũng là người thông minh, chậm rãi kìm tâm tính, nhà mẹ đẻ đắc lực, trợ giúp Lâm Trường Chính nhiều trên con đường làm quan, thêm nữa nàng lại tận lực lung lạc, từ đó Lâm đại lão gia cảm thấy vợ mình có kiến thức trí tuệ, đám tiểu thϊếp chỉ biết hầu hạ người không thể so được với nàng, bèn nóng hổi với thê tử lên.

Dì Doãn dần dần thất sủng, vì không cam lòng nên ngầm dùng chút thủ đoạn. Tần thị một bên lung lạc Lâm Trường Chính củng cố địa vị, một bên ngầm chèn ép Doãn di nương, trải qua hai, ba phen thủ đoạn lôi đình, Doãn di nương rốt cuộc là người thành thật, bị Tần thị chỉnh phá gan, cũng không dám có tâm tư khác nữa, mọi chuyện đều vâng vâng dạ dạ. Sau này, quan trên của Lâm Trường Chính đưa tới một cô thϊếp diễm lệ họ Bao, Lâm Trường Chính yêu chiều một thời gian rồi hết mới mẻ, dì Bao chỉ sinh một người con gái là Lâm Đông Tú, chẳng khác nào bình hoa trong phủ, Lâm Trường Chính không để trong lòng, cũng không để bụng nhiều tới Lâm Đông Tú. Năm năm trước, Tần thị trai già đẻ ngọc, lại sinh một cậu con trai, đặt tên Lâm Cẩm Viên. Lâm Trường Chính vô cùng vui mừng, càng thêm kính yêu Tần thị. Thế mới nói mẹ đẻ đắc lực, các con có chỗ dựa. Giờ phút này Lâm Đông Khởi đổi bộ y phục tơ lụa màu xanh đen giở cũ giở mới, ngồi vẽ mẫu hoa trên bàn giường La Hán, Tống Đàn Thoa ngồi ở bên kia làm túi tiền, hai người thường thường chuyện trò hai câu. Đạp Toa bưng trà nóng lại đây, nói: “Hai cô nương nghỉ một lát đi.”

Lâm Đông Khởi nhỏ giọng nói: “Còn chưa mệt.” Lại bĩu môi với Đạp Toa: “Đi lấy hộp bánh kẹo điểm tâm tới đây.”

Chỉ chốc lát sau Đạp Toa mang tới, Lâm Đông Khởi đẩy hộp tử đàn khảm trai bát bảo đến trước mặt Tống Đàn Thoa, nói: “Bơ hạnh nhân và hạch đào hổ phách này đều mới làm đấy, em nếm thử đi.”

Tống Đàn Thoa cầm một miếng cho vào miệng, Lâm Đông Khởi lấy túi tiền Tống Đàn Thoa làm rồi nhìn nhìn, khen: “Em có đôi tay khéo léo thật, cũng không biết tương lai ai có phúc cưới được em.”

Mặt Tống Đàn Thoa “Tạch” đỏ bừng, ấp úng nói: “Chị nói gì vậy!”

Lâm Đông Khởi cười nói: “Sao lại e lệ thế? Dù sao nơi này không có người ngoài, em muốn dòng dõi kiểu gì, chị sẽ nói với mẫu thân, để mẹ lưu ý giúp.” Thấy Tống Đàn Thoa cúi đầu không nói lời nào thì hỏi bóng hỏi gió, “Nói vậy thôi, dù sao cũng là huynh trưởng đính thân trước, sau đó mới tới lượt em bàn chuyện cưới hỏi, tuổi tác anh Tống cũng không nhỏ.”

Tống Đàn Thoa nói: “Mẹ cũng muốn làm mai cho anh trai em, nhìn mấy nhà, mẹ em đều cảm thấy tốt, nhưng anh ấy không hài lòng, nói khảo công danh xong rồi đính hôn sau, còn nói nam tử hán đại trượng phu, lại chờ thêm mấy năm cưới vợ cũng không sao, mẹ cũng đành phủi tay không quản nữa.”

Lâm Đông Khởi cười không ngớt, gật đầu phụ họa: “Anh em nói rất đúng, dù sao trong phòng cũng có nha hoàn hầu hạ, về sau lại thành gia cũng không muộn…như anh Cả nhà chị, trước khi thành thân có hai thông phòng hầu hạ, cũng thoả đáng.” Trong lòng yên lặng thêm một câu “Chẳng qua trước khi thành thân đều đuổi đi, cũng không giữ lại.”

Tống Đàn Thoa lắc đầu: “Ban đầu trong phòng anh ấy có một nha hoàn gọi là Hồng Tụ khác biệt với những người khác, ai ngờ một năm trước bị bệnh đã mất, mẹ định đưa San Hô bên người cho anh ấy nhưng anh không muốn, chỉ nói sang năm là kỳ thi mùa xuân, hết thảy lấy việc học công danh làm trọng.”

Lâm Đông Khởi hỏi vòng vèo ra chuyện nàng muốn biết, trong lòng vừa lòng, lại thám thính những sự tình khác của Tống gia, hai người một hỏi một đáp, nói hồi lâu.

Ăn cơm chiều xong, Tống Đàn Thoa vịn nha hoàn Cuốn Hoa tản bộ bên hồ, Cuốn Hoa thấy bốn bề vắng lặng, thì oán giận nói với Tống Đàn Thoa: “Cô nương thật là, sao hôm nay lại nói nhiều về chuyện gia đình với Khởi cô nương thế làm gì, bàn đến cả trong phòng Đại gia có thông phòng hay không, các cô trong khuê các sao có thể bàn luận những chuyện này, huống chi nói cho người ngoài nghe, nhỡ truyền ra thị phi thì biết làm thế nào?”

Tống Đàn Thoa xoa xoa giữa mày nói: “Không sợ, ta cố ý nói đấy. Anh trai ta phẩm mạo đều là tài cao, nếu là trước kia thì cầu hôn tiểu thư con vợ cả Lâm gia cũng không tính cái gì, nhưng hôm nay Tống gia suy tàn, mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Anh ấy thường nói trong các cô nương Lâm gia, chỉ có cô Hai còn tính hiền lành, bảo ta nhiều thân cận với nàng. Ta quan sát thấy chị Khởi cũng có tâm tư này, ta lộ chút ít cho nàng biết, cũng không tính là cái gì.”

Cuốn Hoa liên tục gật đầu, chủ tớ hai người cùng nhau rời đi, tạm thời không đề cập tới.