Chương 27: Ra oai

Hủy Nhi run lẩy bẩy đi lên trước, chân mềm nhũn quỳ gối xuống đất, Tần thị đánh giá, thấy là một nha hoàn hơi béo, tư sắc tầm thường, trên người mặc áo ngắn dệt hoa màu đen, phía dưới mặc váy lụa trắng, trên cổ đeo vòng cổ treo khóa vàng nhỏ, trên tay đeo một đôi vòng vàng tinh tế, trang điểm chải chuốt, ẩn ẩn theo kịp ăn mặc của các tiểu thư, vừa thấy đã biết là đứa nô tài đắc thế.

Tần thị cười lạnh: “Nha đầu ngươi giỏi đấy! Nghe nói ngươi nhét không ít vàng bạc cho ba người này, tìm mọi cách tính kế cậu Ba, nói! Là ai sai khiến!”

Hủy Nhi sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, ngẩng đầu liếc nhìn Tào Lệ Hoàn, thấy Tào Lệ Hoàn mặt vô biểu tình, cũng không dám nhìn nàng ta, cúi đầu nghĩ thầm: “Dù sao ta không phải nha đầu Lâm gia, Lâm gia cũng không thể làm gì ta, nếu nói là cô nương bảo ta làm việc này, ta sẽ chết không có chỗ chôn.” Bèn khấu đầu cồm cộp nói: “Đều do nô tì không đúng, tâm nô tì bị mù mới làm như vậy, không liên quan tới người khác! Cầu phu nhân tha mạng, cầu cô nương tha mạng.”

Tào Lệ Hoàn nghe Hủy Nhi nói vậy, nỗi lòng lo lắng chậm rãi vơi bớt. Tần thị cười lạnh nói: “Chính ngươi muốn làm như vậy? Vì cái gì? Lại nói tiếp, ai cho ngươi trang sức? Một nha đầu như ngươi, sao có thể có mấy thứ này?”

Hủy Nhi liên tục dập đầu: “Nô tì quản trang sức, đồ vật…là nô tì lấy trộm…nô…”

Tào Lệ Hoàn cắn răng, lên tiếng: “Hủy Nhi là nha hoàn của cháu, nàng làm sai chuyện, cháu tất nhiên sẽ quản giáo, cho mợ một câu trả lời thỏa đáng.”

Ánh mắt Tần thị lạnh thấu xương, nhìn thẳng Tào Lệ Hoàn, vỗ bàn, chỉ vào Triệu Nguyệt Thiền nói: “Cô đi mắng nàng cho ta! Dạy nàng biết cái gì là phép tắc của tiểu thư!”

Triệu Nguyệt Thiền lập tức tiến lên, hung hăng phun Tào Lệ Hoàn một ngụm, mắng: “Cô quỳ xuống cho ta! Trưởng bối ở phía trên dạy bảo bọn kẻ dưới, nào có chỗ cho cô xen mồm vào? Cô nào có chút khí độ của tiểu thư nhà đại gia? Không thấy ta đều nín thở im lặng nghe sao, Hủy Nhi là nha đầu của cô, cô quản giáo không nghiêm, phu nhân không mắng cô thì thôi, cô lại còn ra mặt!”

Tào Lệ Hoàn nơi nào nếm qua thua thiệt thế này, trong lòng hận đến sông cuộn biển gầm, lại không dám già mồm nữa, ngoan ngoãn quỳ xuống. Tần thị nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, nói: “Tuy Hủy Nhi là nha hoàn của cô, lại đen tâm muốn làm hỏng thanh danh của con cháu Lâm gia, nàng chịu ai sai sử, hối lộ tiền bạc như thế nào, bản thân các người rõ ràng nhất, ta không nói toạc ra, là giữ mặt mũi cho các ngươi…”

Tào Lệ Hoàn không nhịn được nữa, đứng“Vụt” lên, cao giọng quát: “Mợ có ý gì, Hủy Nhi làm vậy là do cháu sai bảo chắc? Mợ nói vậy có chứng cứ không?”

Tần thị ngẩn ra, tức giận đập xuống trường án, Hàn mụ mụ bên người bà đi lên, giơ tay hung hăng tát Tào Lệ Hoàn một cái, mắng: “Chống đối trưởng bối, không biết lễ phép, dám chất vấn phu nhân! Nói thêm câu nữa, xé nát miệng cô ra!” Cười lạnh nhìn Tào Lệ Hoàn nói: “Đừng nói cô, lúc trước ta còn đánh cả Lâu ca nhi, nếu không phục thì đi tìm lão phu nhân và lão thái gia! Hay là cha mẹ cô không dạy cô phép tắc?”

Tần thị cao giọng nói: “Hiện giờ cô lớn rồi, nảy sinh tâm tư lung tung rối loạn, lại muốn che chở nha đầu bên cạnh, nghe không lọt lời của ta cũng không sao, chỉ là cô còn ở lại trong vườn sẽ không hợp lễ nghi, từ hôm nay phải dọn ra, cô nguyện ý về chỗ anh trai, chúng ta sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa về, không muốn về thì phía tây sau phủ còn phòng trống, nhưng từ nay về sau, không cho phép lại vào trong vườn nữa! Đợi lát nữa thu dọn đồ đạc đi!”

Tiếp theo, lại nhìn Hủy Nhi, liên tục cười lạnh: “Dù ngươi không phải nha đầu Lâm gia, nhưng lòng dạ hiểm độc chà đạp thanh danh cậu Ba nhà chúng ta, cũng thật đáng giận, hôm nay ta không quản được ngươi chắc!” Nhìn đại a đầu Hồng Tiên bên người.

Hồng Tiên hiểu ý, cao giọng nói: “Kéo Hủy Nhi đến ngoài cửa thứ hai, đánh 30 gậy! Cởϊ qυầи đánh!”

Một câu cởϊ qυầи đánh này, dọa Hủy Nhi hồn đều bay. Ngoài cửa thứ hai là chỗ đám sai vặt người hầu đi lại, cởϊ qυầи đánh cũng tương đương mất hết thể diện lẫn mặt mũi, cả đời này đừng nghĩ gả cho nhà tốt nữa. Lớn tiếng khóc hô: “Nô tì sai rồi! Nô tì sai rồi phu nhân! Tha nô tì đi! Cô nương, cô nương cứu nô tì…” Chưa kịp nói hết câu đã bị mấy bà hầu lôi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi, Tần thị trở lại bình thường, liếc nhìn Hồng Tiên, Hồng Tiên khẽ gật đầu, nhìn ba hạ nhân đang quỳ, nói: “Phạt vợ Ngô Tam ba tháng bạc và gạo, từ nay ra trông cửa thứ hai, vả miệng 30. Vợ Phùng Song bị phạt ba tháng bạc và gạo, từ nay về sau đi trông vườn cửa tây, vả miệng 30.” Lại nhìn nha đầu co rúm người kia: “Tư Xảo, cô là nha đầu bên người cậu Ba, nhưng dám làm chuyện phản chủ, trong phủ không chấp nhận được cô, nếu cô một lòng hướng về người khác, chi bằng từ nay về sau đi theo Hoàn cô nương làm việc, lát nữa sẽ đưa khế ước bán thân của cô tới, kéo ra ngoài đánh mười gậy, trở về thu dọn đồ đi.”

Tư Xảo khóc lớn: “Phu nhân...xin phu nhân rủ lòng từ bi, đừng đuổi nô tì đi, lần này nô tì bị mỡ che tâm...” Đang khóc lóc thì bị mấy vυ" già kéo xuống.

Tần thị ngồi ngay ngắn như chuông: “La Tuyết Ổ ngày thường có ai hầu hạ?”

Hương Lan nghe vậy, vội vàng từ buồng trong đi ra, quỳ gối trước mặt Tần thị, Hoài Nhụy và già Lưu cũng quỳ trước mặt Tần thị. Tần thị trên dưới đánh giá, lần lượt hỏi các nàng tên là gì, làm việc đã bao lâu, nghiêm khắc lớn tiếng răn dạy một phen, nếu các nàng “dám xúi giục chủ tử học điều xấu, sẽ đánh gãy hai chân”. Cuối cùng nhìn Tào Lệ Hoàn đứng thẳng nơi đó, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau cô tự giải quyết cho tốt.” Đứng dậy dẫn người đi.

Hương Lan kinh ngạc hồi lâu bởi thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Tần thị, nghĩ thầm: “Tần thị thật lợi hại, không thẩm vấn mà trực tiếp định tội Tào Lệ Hoàn sai bảo tỳ nữ lan truyền lời đồn, hôm nay tới chính là để gϊếŧ gà dọa khỉ, cảnh cáo Tào Lệ Hoàn. Nếu Tào Lệ Hoàn là người thông minh, từ nay về sau thu hồi ít tâm tư kia, còn có thể bình an lấy chồng, nếu không…”

Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy choang một tiếng, Tào Lệ Hoàn quét toàn bộ chén trà trên bàn xuống đất, hung hăng mắng: “Bà già này không chết đi! Sớm hay muộn sẽ chém bà ta ngàn vạn nhát đao!”

Hương Lan cúi đầu yên lặng vào phòng, lần chấn chỉnh này của Tần thị chỉ sợ đàn gảy tai trâu, Tào Lệ Hoàn bình thường ở nhà đã cuồng ngôn “Ta quản ngươi là phu nhân bà lớn nhà ai, ức hϊếp ta, làm ta sống không thoải mái, ta khiến nàng đẹp mặt!” Chết cũng không hối cải, tính tình có thù oán tất báo như vậy không chừng còn muốn nháo ra sóng gió gì ra tới.