Chương 26: Hỏi chuyện

Trên bếp lò nhỏ bằng gạch đỏ đang đun một ấm sứ thanh hoa bạch ngọc, mùi rượu từ ấm bay ra, Hương Lan cầm cây quạt nhỏ canh giữ bên lò, thỉnh thoảng lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Già Lưu tay chân nhẹ nhàng đi vào, hếch mũi ngửi, nói: “Ta đang bảo sao lại có mùi rượu, thì ra ở chỗ con.”

Hương Lan chu chu môi ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Hoàn cô nương mời mợ Cả lại đây dùng cơm, thêm nửa lượng bạc bảo phòng bếp làm món ăn, sai con đun nóng bầu rượu.”

Già Lưu hừ nói: “Mới nửa lượng bạc, tống cổ người khác thì cũng thôi đi, mợ Cả nào nhìn trúng cái này, nghe nói lần trước nàng ăn bát bảo trân viên, gắp một đũa thức ăn có thể giá trị một lượng bạc, thế mà mợ ấy chỉ mới ăn ba gắp đã chán, bèn thưởng mấy nha đầu phía dưới ăn.”

Một đũa thức ăn có thể giá trị một lượng bạc? Hương Lan le lưỡi, mặc dù kiếp trước ở Thẩm gia, cũng chưa từng xa xỉ như vậy. Trong lòng nàng cảm thán Triệu Nguyệt Thiền tạo nghiệp tiêu xài phúc báo, tay chân lại nhanh nhẹn, lấy rượu đã hâm nóng ra, đặt trên khay, thấy vẻ thèm thuồng của già Lưu thì cong môi cười, lặng lẽ cầm ly rượu sứ trắng, rót một ly, nhét vào trong tay già Lưu nói: “Mụ mụ uống đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

Già Lưu híp mắt cười: “Nhưng chỗ rượu thiếu…”

“Chỉ thiếu chút ít, không nhìn ra được.” Hương Lan bưng khay đứng dậy qua đại sảnh.

Trên bàn bát tiên bày bốn món rau trộn, tám món đồ ăn nóng, đầy đủ gà vịt thịt cá. Tào Lệ Hoàn đang cúi người nhỏ giọng nói gì đó với Triệu Nguyệt Thiền, Triệu Nguyệt Thiền cúi đầu lắng nghe, trên mặt thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn, lớn tiếng ngắt lời: “Cô nói được nhẹ nhàng, sự tình nào có đơn giản như vậy? Cô muốn chuyển sang Long Thúy Cư á? Chỗ kia tuy rằng để không, vốn cũng không phải chỗ quan trọng gì, nhưng quá gần Ngọa Vân Viện, sao phu nhân có thể để cô dọn qua đó được?”

“Sao lại không được? La Tuyết Ổ quá xa, Long Thúy Cư vừa vặn, có phong cảnh đẹp, cùng gần Tri Xuân Quán của chị hơn, chúng ta qua lại cũng tiện.”

“Không được không được.” Triệu Nguyệt Thiền bực bội phất phất tay, “Ta không làm chủ được việc này.” Nàng không nghĩ quản việc Tào Lệ Hoàn muốn ở chỗ nào, nếu không phải xem ở nàng tặng hộp trâm vàng đá quý kia, nàng còn không muốn tới.

Hương Lan châm chọc vểnh miệng lên, cô nương này đúng là hao tổn tâm huyết vì Lâm Cẩm Đình, còn muốn chuyển nhà nữa cơ đấy. Nàng cẩn thận đặt bầu rượu lên bàn, lại thả chậm bước chân lui ra. Tào Lệ Hoàn ân cần xách ấm rót rượu cho Triệu Nguyệt Thiền, trên mặt cười nhu hòa: “Chút việc nhỏ này sao chị lại không làm chủ được? Cứ nói La Tuyết Ổ nên sửa chữa, để em chuyển sang ở Long Thúy Cư, em tuyệt không quên được chỗ tốt của chị, ngoài tráp kim trâm kia, còn có đồ trang sức khảm bảo thạch khác …”

Triệu Nguyệt Thiền nhàn nhạt liếc nhìn Tào Lệ Hoàn, cầm chén rượu đến bên miệng, nhấp một ngụm, nghĩ nghĩ nói: “Như vậy đi, trong vườn còn có một chỗ Sơn Nguyệt Các còn trống, chi bằng…”

Tào Lệ Hoàn cắt đứt: “Em thích Long Thúy Cư lịch sự tao nhã kia.”

Triệu Nguyệt Thiền hồ nghi nhìn Tào Lệ Hoàn: “Sao cô lại nhìn trúng Long Thúy Cư? Phòng ở chỗ đó cũng không lớn, ngoài một rừng trúc, cũng không có gì đặc biệt…” Trong đầu chợt lóe lên, thất thanh nói: “Chẳng lẽ cô nhớ thương Ngọa Vân…”

Tào Lệ Hoàn thấy Triệu Nguyệt Thiền nghĩ ra, cũng không giấu giếm, đổ đầy ly rượu cho Triệu Nguyệt Thiền, sắc mặt ửng đỏ, nhàn nhạt nói: “Chị quản em có ý gì làm chi, chỉ cần cho em một câu chắc chắn, em có thể dọn qua đó không? Nếu sự thành, chuyện sai sự của anh trai em không cần làm nữa, em lại biếu chị một đôi khuyên tai nạm hồng bảo thạch.”

Triệu Nguyệt Thiền chép chép miệng, tựa lưng vào ghế, phẩy khăn quạt mát, nhìn Tào Lệ Hoàn nở nụ cười: “Nhãi con cô lòng muông dạ thú, miếng bánh lớn như vậy, cô nuốt được không? Cũng không sợ nứt vỡ bụng.”

“Thời buổi này gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói, dù chết cũng phải làm ma no. Chị giúp hay không giúp.”

Triệu Nguyệt Thiền có chút trầm ngâm, vừa muốn mở miệng, nghe bên ngoài có người nói: “Đại phu nhân tới.” Khi nói chuyện, Tần thị đã xách váy đi lên bậc thang, Hương Lan vội treo rèm lên, Tần thị vào trong thì ngẩn người, nhìn đồ ăn trên bàn, lại nhìn hai người đứng thẳng sau bàn bát tiên, khóe miệng cong lên: “Chà, nơi này thật náo nhiệt.”

Triệu Nguyệt Thiền thấy Tần thị thì có vài phần sợ hãi, vội vàng tiến lên nâng cánh tay, cười nói: “Chẳng qua là nhàn rỗi nên đến trò chuyện với em họ, giữa trưa thuận tiện dùng bữa cơm.”

Tào Lệ Hoàn cũng vội vàng tới thỉnh an, cười nói: “Mợ làm sao tới.” Lại cao giọng thu xếp, “Mau lấy thêm một bộ chén đũa nữa, bảo phòng bếp lại làm vài món thức ăn…”

Tần thị ngồi xuống chỗ trên cùng, chỉnh váy áo nói: “Không cần, hôm nay ta tới đây không có tâm tư ăn uống.”

Trong lòng Tào Lệ Hoàn trầm xuống, trao đổi ánh mắt với Triệu Nguyệt Thiền, Triệu Nguyệt Thiền kiểu gì thông minh, nghe ý của Tần thị không đúng, vội vàng cụp mi rũ mắt đứng sau nàng, không nói chuyện nữa.

Tào Lệ Hoàn có tật giật mình, vội bưng trà đổ nước, tự tay dâng trà. Tần thị cũng không nhìn nàng, chỉ phân phó một tiếng: “Giữ cửa nghiêm cho ta, dẫn người tới đây!”

Từ ngoài cửa tiến vào mấy bà hầu tay thô chân to dẫn ba người tới, Hương Lan tránh ở sau vách ngăn thăm dò ra, nàng nhận ra hai người, một người là vợ Ngô Tam nhóm lửa phòng bếp, một người là vợ Phùng Song trông vườn, còn người cuối tầm 15-16 tuổi, mặc áo ngắn màu xanh ngọc, là một nha đầu bình thường. Ba người này vai co rúm lại, quỳ rạp trước mặt Tần thị.

Tào Lệ Hoàn vừa thấy ba người này, mặt cắt không còn giọt máu, Tần thị lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, thẳng lưng: “Mấy ngày này có ít lời đồn không sạch sẽ thổi đến tai ta, ban đầu ta cho rằng chẳng qua là mấy nha đầṳ ѵú già nhàn tới không có việc gì nói bậy nói bạ, không ngờ lại là mấy đứa lòng dạ hiểm độc hạ lưu có ý định tai họa thanh danh của chủ tử!” Tần thị quay đầu nhìn Tào Lệ Hoàn nói, “Hoàn nhi, việc này có quan hệ tới cô, nghe nói ba người này xưa nay hay qua lại với Hủy Nhi bên cạnh cô, ta đặc biệt mang mấy người này để cô nhìn một cái, xem cái gì gọi là biết người biết mặt không biết lòng.”

Mặt Tào Lệ Hoàn trắng bệch, mím môi nói không ra lời. Vợ Ngô Tam gào lên: “Phu nhân...phu nhân minh giám ạ, nô tì bị con ranh Hủy Nhi sai phái nên mới truyền tin đồn ra ngoài!”

Nàng vừa gào, vợ Phùng Song và nha hoàn kia cũng bật khóc, Tần thị nhàn nhạt nói: “Nàng bị sai phái, còn hai đứa các ngươi thì sao?”

Vợ Phùng Song cắn răng nói: “Ngày đó lão nô thấy cậu Ba và Hoàn cô nương gặp nhau trong vườn, hai người chẳng qua chào hỏi, hàn huyên hai câu, Hủy Nhi cho nô tì một cây trâm vàng, để nô tì rêu rao là thấy cậu Ba tản bộ nói giỡn với Hoàn cô nương ở trong vườn…Lão nô... lão nô…”

Nha hoàn kia khóc đến thở hổn hển, chỉ biết xin tha. Tần thị mặt mày nghiêm lại, lạnh giọng nói: “Ai là Hủy Nhi? Ra đây!”