Chương 31: Nước đào

Trong bữa tiệc, các phu nhân chuyện trò vui vẻ, nha hoàn bà hầu bưng khay qua lại không ngừng. Hương Lan đứng trong chốc lát thì mệt mỏi, bụng đói reo hai tiếng, lặng lẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, lại phát hiện Tào Lệ Hoàn trộm bỏ một quả đào vào tay áo, đứng lên đi ra ngoài.

Hương Lan chạy nhanh theo sau. Tào Lệ Hoàn đi phòng vệ sinh, nói với Hương Lan: “Ta muốn đi vệ sinh, ngươi trông cho ta, đừng để người khác vào.”

Hương Lan gật đầu đáp ứng, lại kìm nén không được tò mò, nghĩ thầm: “Đi nhà xí, nàng trộm giấu quả đào làm gì?” Lặng lẽ nhìn từ khe cửa vào trong phòng, thấy Tào Lệ Hoàn lấy một bình nhỏ trong túi tiền, đổ tuyết lộ hoàn bên trong ra, ép nước quả đào vào bình, ném quả đào ra cửa sổ rơi xuống hồ, sau đó móc khăn lau tay.

Hương Lan vội vã cụp mi rũ mắt đứng thẳng, Tào Lệ Hoàn đi thẳng về chỗ ngồi. Hương Lan nghĩ trăm lần cũng không ra, rốt cuộc cô nương này muốn làm gì? Tào Lệ Hoàn cầm bầu rượu trước mặt lên, nhẹ nhàng lắc, biết bên trong còn một nửa, lặng lẽ rút nút lọ của bình nhỏ giấu trong tay áo, đổ nước đào vào, người khác đang nói giỡn hoặc ăn cái gì, không có ai phát hiện ra, Hương Lan đứng nghiêng phía sau Tào Lệ Hoàn, lại vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta nên nhìn thấy hết. Lại thấy Tào Lệ Hoàn đổ một ly đầy cho Lâm Đông Khởi, nâng chén chạm vào, ân cần mời rượu, Lâm Đông Khởi không từ chối được, đành phải uống một ly, Lâm Đông Lăng thấy thế cũng muốn kính rượu, Tào Lệ Hoàn lại rót đầy chén của Lâm Đông Khởi, Lâm Đông Khởi đành phải uống thêm ly nữa.

Bàn của các tiểu thư uống rượu trái cây, vốn là rượu nho, dù có thêm chút nước đào cũng không nếm được ra hương vị, Tào Lệ Hoàn khuyên Lâm Đông Khởi uống vài ly thì nhếch miệng cười lạnh lùng.

Hương Lan rùng mình, trong giây lát nhớ lại, lần trước Tào Lệ Hoàn đưa hoa cho các tiểu thư Lâm gia, Lâm Đông Khởi từng nói không ăn được đào, đừng nói ăn, ngay cả dính một chút trên người đều bị nổi mẩn! Trong chớp mắt Hương Lan hiểu ra, thì ra…Tào Lệ Hoàn có tâm địa độc ác như vậy!

Trái tim Hương Lan thình thịch nhảy loạn, trên mặt giả bộ trấn định, đang nghĩ nên làm gì, lại thấy Tào Lệ Hoàn vẫy tay bảo nàng qua, nói: “Ngươi về lấy túi tiền trong bàn trang điểm tới đây.”

Hương Lan đành phải ra ngoài, Tào Lệ Hoàn cười lạnh lùng nhìn bóng lưng Hương Lan, giơ ly uống rượu, nghĩ thầm chờ lát nữa có ngươi chịu đau khổ, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay bị ta đắn đo cả đời!

Hương Lan ra cửa thì đi chậm lại, nghĩ thầm: “Đời trước ta ăn cá tôm không hợp cũng bị nổi mẩn sưng tấy, có một lần họng sưng đến mức không thở nổi, suýt nữa bỏ mạng, nếu Nhị cô nương uống nước đào xảy ra chuyện gì thì không ổn, phải nghĩ biện pháp báo tin cho phu nhân mới được.” Nắm chặt tay, đánh giá mọi nơi, thấy đại nha hoàn Hồng Tiên của Tần thị đang ăn uống nói giỡn với mấy nha đầu dưới hiên, Hương Lan mừng thầm, đi qua cúi người nhỏ giọng nói: “ Chị Hồng Tiên ơi, em có chuyện quan trọng muốn nói.”

Hồng Tiên ngẩng đầu, thấy là một tiểu nha hoàn trắng trẻo thanh tú, đôi mắt to nhấp nháy có vẻ nôn nóng, nhìn quen thuộc, lại nghĩ không ra đã gặp ở nơi nào, nói: “Em là…”

Hương Lan vội nói: “Em có việc rất quan trọng muốn nói với chị.” Cũng mặc kệ Hồng Tiên có đồng ý không, cúi người nói sát vào tai: “Em vừa nhìn thấy cô Tào đổ nước đào vào rượu nho, dỗ cô Hai uống vài ly.”

Hồng Tiên biến sắc, kinh hãi nói: “Thật sao?”

Hương Lan khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em tận mắt nhìn thấy, cô Tào lấy quả đào, giấu vào phòng vệ sinh, bóp quả đào thành nước, rót vào bình sứ, trở về lặng lẽ thêm vào bầu rượu, rót đầy vài ly cho cô Hai. Em đứng phía sau nàng nên nhìn thấy.”

Hồng Tiên nửa tin nửa ngờ, đứng dậy kéo Hương Lan đến chỗ ít người, hỏi: “Em tên là gì? Làm việc ở đâu?”

Hương Lan nói: “Em tên là Hương Lan, là người hầu Lâm gia, từ khi vào phủ thì hầu hạ ở La Tuyết Ổ.”

Hồng Tiên lại đánh giá Hương Lan trên dưới mấy lần, gật đầu nói: “Ta đã biết.” Nói xong vào phòng.

Hương Lan thở phào, muốn ở đây đợi tin của Hồng Tiên, lại sợ Tào Lệ Hoàn nhìn thấy, trong lúc do dự, thấy Lâm Cẩm Lâu dẫn theo một gã sai vặt đứng ở sau núi giả bên hồ, đang nhìn chòng chọc về phía nàng, đôi mắt tựa như tia chớp. Hương Lan sửng sốt, vội vàng quay lưng lại, nghĩ thầm bản thân phải né tránh nơi thị phi trước, bèn trở về lấy túi tiền cho Tào Lệ Hoàn.

Ra vườn, đi đến phía tây của phủ, ít người dần, mới đến cửa viện đã nhìn thấy Tứ Thuận Nhi thò đầu ra nhìn, Hương Lan phiền chán trong lòng, cũng không nhìn hắn, lập tức đi vào phòng.