Chương 32: Xấu xa

Tứ Thuận Nhi thấy Hương Lan thì vui như lên trời, cả người khó chịu muốn chết, miệng cười đến mang tai, nhảy nhót chạy tới nói: “Chà… em Hương Lan đã tới, để anh chờ mãi.”

Trong lòng Hương Lan có việc, nào lo lắng nói nhảm với hắn, vào phòng Tào Lệ Hoàn kéo ngăn kéo bàn trang điểm, tìm túi tiền. Tứ Thuận Nhi đã khó dằn nổi, thấy nửa gương mặt như tuyết ngọc của Hương Lan, nuốt nuốt nước miếng, nhào lên ôm chặt, trong miệng gào “Em ơi” “Em ngoan”, nói: “Hoàn cô nương đã đồng ý rồi, hôm nay anh sẽ thương em.” Miệng dán lại, có mùi rượu, ôm lấy liền gặm.

Hương Lan sợ hãi, liều mạng giãy giụa, há mồm muốn hô, bàn tay to của Tứ Thuận Nhi bịt miệng mũi nàng lại, túm lên giường. Hương Lan vừa đạp vừa đá, nhưng sao có thể là đối thủ của nam nhân, bị Tứ Thuận Nhi đè ở trên giường, áo ngắn đã bị giật ra, Tứ Thuận Nhi thấy làn da trắng như tuyết kia, mắt nhìn chòng chọc, vật dưới háng kia cứng như cái chày, hận không thể lập tức làm việc, bèn xoẹt một tiếng xé nát áo ngắn kia. Hương Lan hận cực kỳ, liều mạng xông lên phía trước, tay cào mắt Tứ Thuận Nhi, hắn ta không kịp né tránh, “Ngao” một tiếng, mặt bị cào ra bốn vết máu, đập đầu vào khung giường, Hương Lan nhìn chuẩn cơ hội chạy ra ngoài, la lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng!” Trong viện im ắng, vừa chạy được đến cửa viện, Tứ Thuận Nhi đuổi tới, trong miệng mắng to một tiếng: “Đồ đĩ này!” Tiến lên ôm chặt eo, Hương Lan trượt chân ngã xuống đất, Tứ Thuận Nhi túm hai đùi Hương Lan kéo vào trong.

Hương Lan vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, thê lương hô vài tiếng, lúc bị kéo lên bậc thang, nước mắt giàn giụa tuôn ra, đang lúc thảm thiết giãy giụa, lại nghe thấy một tiếng hét to ngoài cửa: “Dừng tay! Điên rồi!”

Hương Lan cảm thấy tiếng hét lớn này là cực lạc tiên nhạc, ngẩng đầu, đôi mắt đẫm nước mắt mông lung thấy một nam tử đi đến, Tứ Thuận Nhi ngẩng đầu, thấy là một công tử trẻ tuổi, mặc cẩm y hoa phục, dáng người cao khỏe, lập tức nhận ra, đây không phải Đại gia Lâm Cẩm Lâu của Lâm gia thì là ai? Hắn giật mình, nói thầm một tiếng: “Hỏng rồi!” buông bàn tay túm Hương Lan ra.

Tay chân Hương Lan xụi lơ, không có chút sức lực nào, gắng sức bò đến bên chân Lâm Cẩm Lâu, ôm giày kia òa khóc. Sắc mặt Lâm Cẩm Lâu âm trầm, đôi mắt tàn nhẫn, nhìn qua Tứ Thuận Nhi, sau lưng Tứ Thuận Nhi mát lạnh, đổ mồ hôi lạnh, vừa muốn chạy, lại thấy thân hình Lâm Cẩm Lâu đã lấp kín đường đi, đang lúc hoang mang không biết làm gì, Lâm Cẩm Lâu vẫy vẫy tay với Tứ Thuận Nhi nói: “Ngươi lại đây.” Tứ Thuận Nhi hết cách, đành phải dịch vài bước về phía trước, Lâm Cẩm Lâu cười lạnh: “Ban ngày ban mặt, ngươi định làm gì?”

Miệng Tứ Thuận Nhi giật giật mấy lần, gượng cười nói: “Không, không có gì… Đại gia…cái này…Hoàn cô nương đã cho tiểu nhân nha đầu này…Không, không phải, là nàng muốn quyến rũ tiểu nhân, quyến rũ còn dám không nhận, nàng...nàng...nàng…”

Còn chưa nói xong, nghe “Chát” một tiếng, cái tát này khiến đầu óc Tứ Thuận Nhi choáng váng, lỗ tai nổ vang như sắp điếc, “Đông” ngã ra đất. Tứ Thuận Nhi biết không tốt, có câu hảo hán phải biết tránh thiệt thòi trước mắt, sực tỉnh lại thì hoảng hốt chạy bừa ra cửa chính, Lâm Cẩm Lâu nhấc chân đá, Tứ Thuận Nhi bị đá té ngã, nằm liệt chân tường nôn mửa, rêи ɾỉ không dậy nổi. Không thể đoán được nam nhân phong độ nhẹ nhàng này lại có thể tàn nhẫn như vậy, gã sai vặt Song Hỉ của Lâm Cẩm Lâu canh giữ ở cửa viện, chép chép miệng, người biết tính tình của vị đại gia này đều hiểu giờ phút này chủ tử đang lửa giận sôi trào, người khác tốt nhất có bao xa lăn bao xa.

Song Hỉ rụt cổ đứng giả chết ở cửa, thấy mấy bà hầu nàng dâu định lại gần xem náo nhiệt, nghiêm mặt chống nạnh lớn tiếng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn cái gì vậy? Đều cút cho ta, cút cút cút!”

Mọi người đều biết Song Hỉ, biết hắn và anh trai sinh đôi Cát Tường của hắn là người đắc dụng của Lâm Cẩm Lâu, lại không dám tới gần nữa, một đám le lưỡi rụt cổ, xám xịt rời đi.

Lâm Cẩm Lâu cúi người xuống, túm Hương Lan lên, Hương Lan đứng không vững, sắp sõng soài trên đất. Lâm Cẩm Lâu thấy quần áo nàng bất chỉnh, ẩn ẩn có thể thấy chiếc yếm đỏ thẫm mặc bên trong, tóc rối bời, búi tóc song kế buông xõa, tóc rủ xuống càng tôn lên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng kiều mỹ, chỉ là lúc này khóc như hoa lê trong mưa, cho thấy bị dọa tàn nhẫn, cả người run rẩy, đôi mắt mênh mông sương mù mở to nhìn hắn sợ hãi, trong lòng Lâm Cẩm Lâu mềm mại, nhưng tức giận lại bùng lên, cố nén lửa giận, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi ổn không? Nơi nào bị thương? Muốn thỉnh lang trung lại đây nhìn không?”

Hương Lan thấy mình tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hồn chưa tỉnh, mềm người gào khóc.

Lâm Cẩm Lâu đang lo liệu tiệc mừng thọ cho Tần thị, thấy Tiễn Thu Tạ đều là phụ nữ nên chỉ đi dạo trong phòng bếp, ra tới an bài mười hai nha đầu xinh xắn, trên tay mỗi người bưng đồ cát tường quý báu giống nhau, đọc một bài thơ chúc thọ Tần thị, Tần thị vô cùng thoải mái, kêu một tiếng: “Thưởng!” Lâm Cẩm Lâu vội mệnh gã sai vặt rải tiền thưởng. Đang lúc vội vàng, bỗng thấy tiểu nha đầu Hương Lan đứng cạnh núi giả, nàng mặc áo ngắn trắng, trên đầu vẫn búi song kế, không thấy đeo trang sức, lại có vẻ đẹp thanh nhã nói không nên lời, Lâm Cẩm Lâu vừa thấy đã cảm thấy xao động, không dời mắt nổi. Hương Lan giống như thấy hắn, lúc sau quay người đi xa, Lâm Cẩm Lâu ma xui quỷ khiến đi theo, trên đường gặp phải một quản sự, chậm trễ một lát, chờ hắn lại đuổi theo thì không rõ Hương Lan đi nơi nào, lúc này nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết đau đớn, theo tiếng đuổi tới đây, ai ngờ lại thấy một màn như vậy. Lâm Cẩm Lâu cảm thấy tức điên, đây rõ ràng là muốn cưỡиɠ ɠiαи nha đầu trong phủ hắn, cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai, dám chạy đến giương oai trên đầu hắn, chẳng lẽ ăn gan hùm mật gấu! Huống chi, đây là nha đầu hắn vừa ý, trước nay đều là hắn tìm người ta đen đủi, không ngờ còn có nô tài không có mắt dám vuốt râu hùm. Lâm Cẩm Lâu nhìn áo ngắn của Hương Lan bị xé hỏng, giận đến cực hạn, trên mặt ngược lại không biểu lộ ra, đến trước mặt Tứ Thuận Nhi, cúi người hỏi: “Ngươi từ chỗ nào tới? Ai cho phép ngươi vào cửa thứ hai?”

Tứ Thuận Nhi nhìn Lâm Cẩm Lâu đầy người sát khí, sợ tới mức toàn thân run rẩy, vẫn cắn răng không nói gì, Lâm Cẩm Lâu nhấc chân đạp, “Răng rắc” một tiếng, Tứ Thuận Nhi kêu thảm thiết, Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Gia đạp gãy một chân của ngươi trước, còn không khai thật, đá gãy hai chân, lại không nói, tháo từng ngón tay của ngươi xuống, xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào.” Lại đá một cái vào chỗ chân gãy: “Mau nói!”

Tứ Thuận Nhi là kẻ hèn nhát, cú đá vừa nãy của Lâm Cẩm Lâu đã làm gãy mấy cái xương sườn của hắn, một đá này lại làm hắn gãy chân, đau đến kêu cha gọi mẹ, gào khóc nói: “Tiểu nhân là nô tài nhà Hoàn cô nương, là Hoàn cô nương cho phép nô tài vào.”

“Ngươi và nha đầu kia, là nàng quyến rũ ngươi?”

“Đúng…không, không...không phải, đại gia, là Hoàn cô nương đưa nàng cho nô tài.”

Lâm Cẩm Lâu bắt đầu mất kiên nhẫn, lại đá thêm một cái: “Thiếu mẹ nó giả ngu với gia. Cho ngươi? Ngươi đến nỗi làm việc súc sinh này?”

Tứ Thuận Nhi hừ một tiếng: “Là…là Hoàn cô nương nói, Hương Lan là Lâm gia, nàng không làm chủ được, nhưng nếu nô tài ngủ Hương Lan, nàng không muốn cùng nô tài cũng không được…Đến ngày sinh nhật của Đại phu nhân, nàng lấy cớ đuổi Hương Lan về, bảo nô tài bịt miệng Hương Lan rồi hành sự…” Nhưng hắn không ngờ Hương Lan nhìn nhu nhu nhược nhược, thế nhưng không dễ khống chế, nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh, lại hung hăng đạp một cái, “Răng rắc” một tiếng, Tứ Thuận Nhi “Ngao ngao” gọi bậy, một chân khác cũng đã gãy. Lâm Cẩm Lâu nói: “Gia đá gãy hai chân của ngươi, ngốc ở chỗ này, dám chạy, lột da ngươi!” Nói xong trở về vớt Hương Lan lên, đẩy cửa phòng nhỏ bên trái ra, lại nghe thấy “A” tiếng thét chói tai, thì ra Tư Xảo và Hủy Nhi đều trốn ở trong phòng.

Mặt Lâm Cẩm Lâu sa sầm lại, đặt Hương Lan trên giường, nói với nàng: “Đi thu dọn đồ của ngươi đi, sau này không cần làm việc ở chỗ này nữa.” Đôi mắt đảo qua Tư Xảo và Hủy Nhi. Hai người này da đầu tê dại, Hủy Nhi núp ở góc giường, Tư Xảo nín thở tĩnh khí đứng ở chân tường, Lâm Cẩm Lâu thản nhiên nói: “Vừa rồi trong viện náo nhiệt như vậy, sao các ngươi không ra nhìn?”

Hủy Nhi và Tư Xảo không dám nói lời nào.

Lâm Cẩm Lâu chỉ vào Tư Xảo hỏi: “Ngươi tên gì?”

Trong lòng Tư Xảo một run rẩy, lắp bắp nói: “Nô tỳ gọi… gọi Tư Xảo.”

Lâm Cẩm Lâu hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Hai tay Hương Lan run rẩy lấy một bộ xiêm y từ trong rương, miễn cưỡng thay, qua loa búi lại tóc, thu dọn bốn bộ quần áo trong rương, đồ vật hằng ngày thì gói vào tay nải. Lúc sắp ra cửa, nàng dừng chân, quay đầu liếc nhìn Hủy Nhi và Tư Xảo, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chuyện Tứ Thuận Nhi hôm nay, hai ngươi đều biết, đúng không?”

Hai người né tránh không dám nhìn Hương Lan, trong lòng Hương Lan lạnh lẽo, đi đến trước mặt Tư Xảo giơ tay tát một cái, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Ta đối đãi với cô thế nào, lòng cô biết rõ.” Tư Xảo xấu hổ, che mặt đầu cúi thấp xuống.

Hương Lan vốn định khiển trách thêm vài câu, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, chỉ chậm rãi nói một câu: “Ngươi sau này tự - giải – quyết – cho – tốt!” Không nhìn nàng ta nữa, đẩy cửa ra ngoài.

Lâm Cẩm Lâu đứng ở cửa viện, thấy Hương Lan ra ngoài, nói với Song Hỉ: “Trông coi viện này đừng để người vào, nói bóng gió cho phía dưới, nói cẩu nô tài trong viện kia có gian tình với Tào Lệ Hoàn, thừa dịp tiệc mừng thọ náo nhiệt trộm lẻn vào hẹn hò, không ngờ uống rượu, nhầm nha đầu Tư Xảo thành cô nương muốn làm việc bậy, may mà gia gặp được.”

Trong lòng Song Hỉ đổ mồ hôi lạnh, thầm nói Tào Lệ Hoàn này đui mù, chọc gia bọn họ không vui, này không phải tìm chết sao, trong miệng liên tục gật đầu xưng phải, vỗ ngực nói: “Gia của ta, ngài cứ chờ nghe tin tức tốt!”