Chương 33: Lời chứng

Lại nói Tiễn Thu Tạ, Tần thị đang vui vẻ nói giỡn uống rượu, Hồng Tiên lặng lẽ vào phòng, nói nhỏ vài câu bên tai Tần thị, Tần thị nghe xong liền thay đổi sắc mặt, lập tức tống cổ người mang tới hai viên thuốc, gọi Lâm Đông Khởi vào buồng trong, không nói gì, cho nàng uống. Không bao lâu, quả nhiên cả người Lâm Đông Khởi nổi tảng mẩn đỏ, vừa đau vừa ngứa, mí mắt cũng sưng lên, Tần thị đau lòng vô cùng, ôm con gái trong ngực xoa nhẹ lại xoa, liên tục vỗ tay nói: “A di đà phật, may mắn uống thuốc sớm, nếu không nhỡ họng cũng sưng lên, khó thở thì biết làm thế nào.” Lại cắn răng nảy sinh ác độc nói: “Tiện nhân Tào Lệ Hoàn này dám dùng thủ đoạn ác độc hại con ta như vậy, uổng ta ban đầu còn để lại một đường sống cho nàng…”

Lâm Đông Khởi thút tha thút thít khóc ròng: “Con với nàng không hận thù, ngay cả em Ba và em Tư có ý chèn ép nàng, con còn ở giữa hòa giải, giúp đỡ một vài, thế mà nàng ta lại dùng thủ đoạn ác độc như thế hại con…”

Tần thị nheo mắt, Tào Lệ Hoàn là con sói mắt trắng cho ăn cũng không thân, ban đầu thấy nàng ta đáng thương mới cho vào phủ, nàng giỏi khoe mẽ, mang lại niềm vui cho lão thái gia và lão phu nhân, hiện giờ nàng hại Khởi tỷ nhi, tuy có một nha hoàn làm chứng, nhưng xưa nay Tào Lệ Hoàn là đứa giỏi giảo biện, chỉ sợ sơ sót sẽ rước thẹn vào người, hiện giờ nàng đã hạ quyết tâm muốn diệt trừ mầm tai họa này, đuổi ra ngoài, phải cẩn thận mưu đồ một chút.

May mà đằng trước uống rượu chơi nhạc đã tan, Tần thị đang tiễn khách, Lục Lan lại đây nhỏ giọng nói: “Viện của Hoàn cô nương giống như xảy ra chuyện…nghe Đại gia nói…nói Hoàn cô nương có tư tình với một gã sai vặt của nàng, gã sai vặt kia thừa dịp hôm nay trong phủ náo nhiệt trà trộn vào, lại uống rượu, nhầm một nha đầu thành cô Hoàn định phi lễ, may mắn là Đại gia bắt gặp nên chuyện này mới không thành. Đại gia nói hiện giờ hắn đã đá gãy hai chân của nô tài kia, đang nằm ở trong viện, lúc này tới xin chỉ thị của phu nhân.”

Tần thị vừa nghe tức khắc hai mắt tỏa sáng, quả thực là muốn ngủ lại có người đưa gối đầu. Vội hỏi: “Nha đầu bị phi lễ đâu?” Thấy Lục Lan ấp úng không nói rõ, Tần thị vội vàng gọi Lâm Cẩm Lâu tới, vừa thấy đã nghiêm mặt nói: “Thằng mất nết này đừng mồm mép bịp bà mẹ già của mày nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lâm Cẩm Lâu nhẹ giọng cười: “Hôm nay con đi dạo phía tây phủ, nghe thấy có người kêu cứu mạng, qua nhìn thì thấy một đứa nô tài kéo chân một nha hoàn vào trong phòng, rõ ràng là muốn giở trò. Rõ như ban ngày ban mặt, rõ ràng là đánh mặt Lâm gia, con đương nhiên phải quản, hỏi thì biết nô tài của Tào Lệ Hoàn, nha hoàn kia là Lâm gia chúng ta phát cho Tào Lệ Hoàn sai bảo, thì ra cẩu nô tài coi trọng nha đầu kia, lại sợ không chiếm được, Tào Lệ Hoàn bày mưu cho hắn, để hắn dùng bạo lực.”

Tần thị tức điên, hai mắt bốc hỏa, “Bang” vỗ bàn: “Buồn cười! Thủ đoạn bẩn tâm nát phổi hạ lưu thế mà cũng nghĩ ra được, quả thực chả có chút lễ nghĩa liêm sỉ nào, đồ hạ lưu tâm địa đen tối ấy coi Lâm gia là cái gì!”

Lâm Cẩm Lâu cười lạnh nói: “Đúng vậy, nàng muốn hạ lưu, con khiến cho nàng nếm thử hạ lưu, con nói với Song Hỉ, cứ bảo cẩu nô tài là thân mật của Tào Lệ Hoàn, uống rượu say đùa giỡn nhầm nha hoàn.”

Tần thị ngẩn ra, con trai trưởng này của nàng thông minh tuyệt đỉnh, giảo hoạt đa đoan, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, thế nhưng không chút khách khí hắt một chậu nước bẩn vào người Tào Lệ Hoàn như vậy, dù nàng cảm thấy hả giận nhưng lại cảm thấy hơi độc ác chút.

Lâm Cẩm Lâu dường như nhìn ra suy nghĩ của Tần thị, nhếch miệng cười châm chọc: “Chẳng qua là đứa bé gái mồ côi đến tìm nơi nương tựa, dám tính kế chúng ta, coi Lâm gia là nhà nàng ta, quấy nhiễu nội trạch chướng khí mù mịt, con là đàn ông, không muốn nhúng tay chuyện nội trạch, nhưng cảm thấy mẫu thân hơi nhân từ nương tay, sự quả quyết năm đó đi đâu rồi? Không dùng ít thủ đoạn chỉnh nàng ta, nàng ta còn tưởng mình là một nhân vật, có thể đùa bỡn nhà chúng ta trong lòng bàn tay…mẫu thân cứ yên tâm, người như nàng, có hỏng thanh danh cũng nhất quyết sẽ không tìm chết, chờ thêm hai năm tiếng gió qua, sẽ diễu võ giương oai nhảy nhót như thường. Dù ả ta vì việc này đòi chết đòi sống, không gả được thì thế nào? Đuổi nàng ra ngoài là đã tiện nghi nàng ta rồi đấy.”

Tần thị thở dài, cũng thừa nhận con trai nói có lý, mấy năm nay nàng làm việc thiện tích đức, lại có con trai con gái làm chỗ dựa, tâm địa đã sớm mềm mại, làm việc cũng để lại đường sống, đối Tào Lệ Hoàn cũng là cảnh cáo chiếm đa số, không ra tay nặng, hiện giờ thật ra nuôi hổ gây loạn, nếu không phải nha hoàn kia mật báo, nàng cho Khởi nhi uống thuốc, nếu phát bệnh, không chừng sẽ lấy mạng của con gái, vì thế quyết tâm hung ác, sắc bén hỏi: “Con nói nha đầu kia là nhà chúng ta? Gọi là Hương Lan đúng không?”

Lâm Cẩm Lâu hơi kinh ngạc: “Sao mẫu thân biết?”

Tần thị nhẹ nhàng thở ra: “Quả nhiên. Nàng ta đâu rồi?”

Lâm Cẩm Lâu sai người gọi Hương Lan vào. Hương Lan đang đứng ở bên ngoài chính phòng của Tần thị, trong ngực ôm một tay nải nhỏ, trong lòng thấp thỏm, nghe bên trong có người gọi đến nàng, vội vàng đi vào, cũng không dám liếc loạn khắp nơi, quy củ khấu đầu: “Thỉnh phu nhân kim an.”

Tần thị ngưng thần đánh giá, thấy là một tiểu nha hoàn mỹ mạo, có vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt sưng đỏ, người hơi run, khiến người thương tiếc. Nhưng Tần thị không thích nữ tử nũng nịu nhất, loại này đa số thường có tâm tư bò giường đàn ông.

Tần thị thầm không thích, vẫn hòa nhã nói: “Ngươi tên Hương Lan phải không? Thật đáng thương, trông gầy yếu như vậy, mau đứng lên đi.”

Hương Lan lại khấu đầu, mới đứng dậy.

Vẻ mặt Tần thị ôn hoà nói: “Chuyện hôm nay may mà có ngươi, không riêng việc này, còn chuyện lúc trước của Đình ca nhi nữa, ta phải thưởng ngươi thật hậu hĩnh.” Nhìn thoáng qua Hồng Tiên, Hồng Tiên lập tức lấy một túi tiền nhỏ nhét vào tay Hương Lan.

Hương Lan ước lượng, cảm thấy nặng trĩu tay, sờ thấy cứng, nghĩ là ít vàng bạc, nhưng giờ phút này nàng chẳng vui vẻ, nước mắt rưng rưng nói: “Nô tỳ không cầu thưởng gì hết, chỉ xin không cần hầu hạ Hoàn cô nương nữa, nô tỳ làm trâu làm ngựa đều được.”

Tần thị hơi hơi gật đầu, bưng chén mẫu đơn men phấn thái[1] trên bàn hoa mai, nhẹ nhàng thổi lá trà phía trên, thong thả dị thường nói: “Ta nghe nói, Hoàn tỷ nhi thường xuyên gọi gã sai vặt vào viện nàng, có phải thế không?”

[1] Đồ sứ men phấn thái được chế tác từ thời Khang Hi liên tục cho đến thời Tuyên Thống (1908-1911), mang tính thẩm mỹ cao về họa pháp bởi sự công phu về tạo hình cũng như sự khéo léo gia giảm các hỗn hợp men màu trước khi nung.

Trái tim Hương Lan nảy lên một cái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy đôi mắt cười như không cười của Tần thị, trong lòng trăm chuyển. Nghe huyền ca biết nhã ý (2), Tần thị hỏi vậy, Hương Lan đã hiểu rõ. Tuy nàng hận chết Tào Lệ Hoàn, nhưng nàng làm người ngay thẳng, nếu muốn hãm hại ai, nàng không xuống tay được. Tần thị đã dẫn lời tới mức này, Hương Lan chần chờ hồi lâu, mới nói: “Hoàn cô nương thường xuyên gọi Tứ Thuận Nhi đến viện, có đôi khi cũng đóng cửa nói một hồi, rốt cuộc nói gì, nô tì cùng không rõ.”(2)Nghe huyền ca biết nhã ý: tương tự câu nghe nhạc điệu biết chương trình

Những câu này đều là tình hình thực tế, Tần thị cảm thấy “thường xuyên đến trong viện”, “đóng cửa nói một hồi” vẫn chưa đủ sức nặng, lại nói: “Ta nghe chút tin đồn nhảm nhí của Hoàn cô nương, thuộc hạ từng nói bậy nàng có chút không minh bạch với Tứ Thuận Nhi, việc này…”

Trong lòng Hương Lan sáng như tuyết, việc này không bằng chứng, Tần thị muốn nàng làm nhân chứng, nhưng nàng không làm được việc vu oan hãm hại này, thứ hai hai lần trước mật báo với chủ tử, là vì tự bảo vệ mình, cũng là vì lương tâm, chuyến này nàng không muốn làm chim đầu đàn, bèn tỏ vẻ thành thật, đầu gục xuống, phép tắc nói: “Thanh danh của Tứ Thuận Nhi không tốt, nô tì nghe đám Hủy Nhi nói hắn là kẻ thích ăn uống chơi gái, không phải người đứng đắn, tới trong phủ cũng hay nhìn chòng chọc bọn nha đầu. Còn việc hắn và Hoàn cô nương…nô tỳ chỉ ở phía sau thêu hoa, làm ít việc vẩy nước quét nhà, chưa từng đi phía trước, nên không rõ.”

Tần thị hồi lâu không nói chuyện, Lâm Cẩm Lâu bỗng nhiên cười rộ, nói: “Như vậy cũng tốt, hăng quá hoá dở.”

Tần thị trao đổi ánh mắt với Lâm Cẩm Lâu, khẽ gật đầu, đứng lên nói với Hương Lan: “Ngươi theo ta đi gặp lão phu nhân, tới chỗ đó, nói những lời này với lão phu nhân nói, trở về sẽ thưởng thêm cho ngươi.”

Hương Lan liên tục nói vâng.

Tần thị vào trong nhìn Lâm Đông Khởi, thấy nàng uống thuốc đã ngủ thì mới ra ngoài, cũng không đổi xiêm y, tay vò đầu khiến tóc mai có chút rời rạc, rắc chút dầu hoa quế vào khăn, bôi bốn phía của mắt, nháy mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt, dẫn theo đại a đầu Hồng Tiên, Hương Lan đi theo phía sau, ra vẻ lo lắng đi tới chính phòng của Lâm lão phu nhân.

Lâm lão phu nhân ngủ trưa vừa mới tỉnh, vừa rồi Tần thị sai người báo tin nói Lâm Đông Khởi nổi mẩn khắp người , Lâm lão phu nhân không yên lòng, đuổi hai, ba đám nha hoàn bà hầu đi xem, lại muốn tự mình đi nhìn, được đám người Tuyết Trản khuyên mới thôi. Lúc này thấy Tần thị tới, vội vàng sai người mời vào, vừa thấy mặt đã hỏi: “Cháu Hai sao rồi?” Thấy Tần thị tóc mai lỏng loạn, hai mắt sưng đỏ, liên tiếp lau nước mắt, kinh hãi nói: “Cháu Hai rốt cuộc ra sao rồi?”

Tần thị đi vài bước đến trước mặt Lâm lão thái thái, “Thình thịch” quỳ xuống, ôm hai chân lão phu nhân khóc ròng: “Con dâu cầu mẹ làm chủ.”