Chương 34: Cáo trạng

Tần thị xưa nay khôn khéo thoả đáng, làm việc đâu vào đấy, đây là lần đầu tiên Lâm lão phu nhân thấy con dâu như vậy, vội vàng nâng người dậy, ngồi xuống cạnh mình, phân vân nói: “Con làm sao vậy? Hay là…hay là con Hai…”

Tần thị khóc lóc lắc đầu, kéo tay Lâm lão phu nhân nói: “Lão phu nhân cần phải làm chủ cho con và Khởi tỷ nhi…Khởi tỷ nhi đúng là tai bay vạ gió, bị người…bị người làm hại…”

Sắc mặt Lâm lão phu nhân hơi trắng bệch, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tần thị nức nở nói: “Hôm nay mở tiệc chiêu đãi vài vị phu nhân chúc thọ cho con, vốn là chuyện vui, ai ngờ Hồng Tiên đến nói, có nha đầu thấy Hoàn tỷ nhi trộm quả đào ra ngoài, ở trong phòng vệ sinh ép thành nước giấu trong bình sứ, pha vào rượu nho, dỗ Khởi tỷ nhi uống mấy chén lớn…Con nửa tin nửa ngờ, lại không dám không tin, sai người cầm hai viên thuốc cho Khởi tỷ nhi uống trước, ai ngờ quả nhiên là sự thật, không bao lâu, Khởi tỷ nhi nổi mẩn đỏ, cả người sưng vù, không thể gặp người…Lão phu nhân, may mà trước tiên uống thuốc, nếu không ra bệnh nặng thì biết làm sao? Đây...đây là muốn mạng người nha…”

Lâm lão phu nhân biến sắc: “Thật chứ?”

Tần thị lau nước mắt nói: “Sao có thể không thật sự? Hiện giờ đến nông nỗi này, con không đếm xỉa tới da mặt, cũng phải nói một câu với ngài, ngài thấy Tào Lệ Hoàn là người tốt, cảm thấy nữ hài này đáng yêu biết ăn nói, lại sẽ làm việc này việc kia khiến ngài vui mừng, làm ngài thích, bọn con cũng chưa nói gì, nhưng lão phu nhân có biết nàng ở bên ngoài ra sao không? Vênh mặt hất hàm sai khiến hạ nhân, nào có thể diện của tiểu thư khuê các, còn hay đánh nha đầu trút giận…chúng con cũng không muốn kể tới những lỗi vặt này, nhưng nha đầu này cũng quá to gan lớn mật, rõ ràng có việc hôn nhân, ở phủ chờ gả, nhưng không biết thế nào lại coi trọng Đình ca nhi, vội vàng đưa thơ từ, chuyên tới những nơi Đình ca nhi hay đến, còn tiêu tiền mua mấy bà hầu nha đầu truyền lời đồn về nàng và Đình ca nhi! Này, này…”

“Bang!” Lâm lão thái thái tức giận, vỗ xuống Tì Hưu[1] khắc ở đầu La Hán Sàng, “Sao con không nói việc này với ta sớm hơn?”

[1] Tì Hưu: là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân nhưng khác là có đôi cánh và thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng

Tần thị thầm nghĩ vì con định gom sai lầm của Tào Lệ Hoàn để đánh bại trong một lần. Trên mặt vẫn tỏ vẻ đau buồn nói: “Con cũng cố kỵ thanh danh của hai đứa nhỏ, lại sợ ngài nghe xong sốt ruột. Con vừa nghe thấy bọn người dưới nói linh tinh, đã bảo Đình ca nhi dọn ra ngoài ở, còn đưa đứa nha hoàn bị mua chuộc kia cho Hoàn tỷ nhi, muốn gõ một phen, ai ngờ lòng tốt lại gặp lòng lang dạ thú, Hoàn tỷ nhi không những không nghe, lại còn ghi hận con, liên lụy con Hai khổ như vậy…Ngài cũng biết tính con Hai đấy, dịu dàng lại đôn hậu, thế mà nàng…nàng ta cũng xuống tay được…”

Tần thị vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lâm lão phu nhân, quả nhiên thấy Lâm lãở phu nhân xanh cả mặt. Nàng nghĩ không sai, mấy năm nay Lâm lão phu nhân ăn chay niệm phật, nội tâm mềm mại, lại thích náo nhiệt, cảm thấy thu lưu một nữ hài chẳng qua thêm đôi chén đũa, về sau thêm ít của hồi môn, chẳng lẽ Lâm gia còn để ý chút tiền ấy? Huống chi Tào Lệ Hoàn lại sẽ nói sẽ cười, sẽ khiến bà vui vẻ, giữ nàng ở lại vừa vui vẻ lại tích đức, lại được tiếng tốt, cớ sao mà không làm. Nhưng dù Tào Lệ Hoàn khoe mẽ gặp may, đến tột cùng là người ngoài, thân thích cách xa không nói, gia thế lại nghèo túng. Cho nên dù Lâm lão phu nhân thích Tào Lệ Hoàn, cũng chỉ thích như thích con chó con mèo, nếu nàng gây ra vài chuyện, nháo ra vài việc không ảnh hưởng toàn cục, Lâm lão phu nhân sẽ mở một mắt nhắm một mắt, nhưng một khi liên lụy đến con cháu nhà mình thì sẽ khác!

Tần thị vội đưa mắt nhìn Tuyết Trản đứng bên cạnh, Tuyết Trản hiểu ý, bưng chén canh lại đây nói: “Lão phu nhân đừng tức giận bực mình, vì nàng ta thì không đáng giá, uống canh mát phổi trước đi ạ.”

Lâm lão phu nhân cau mày đẩy tay Tuyết Trản, nói: “Ta không muốn uống.”

“Lão phu nhân uống một chút, trước áp hỏa khí, bởi vì con sợ…con sợ chuyện tiếp theo sẽ làm lão phu nhân càng sốt ruột…” Tần thị cúi đầu xoắn khăn, muốn nói lại không dám nói.

Lâm lão phu nhân kinh ngạc nhướng mày: “Chuyện gì mà còn ghê gớm hơn hai chuyện vừa rồi con nói?”

Tần thị hạ giọng nói: “Tiệc mừng thọ lúc nãy, Lâu ca nhi gặp được gã sai vặt của Hoàn tỷ nhi đang đùa giỡn nha hoàn trong viện, nháo đến…không ra gì, Lâu ca nhi đề ra nghi vấn, mới biết gã sai vặt kia thế mà lại có tư tình với Hoàn tỷ nhi! Thừa dịp hôm nay trong phủ náo nhiệt lén vào hẹn hò, nhưng lại uống rượu hồ đồ, nhận sai nha đầu kia thành Hoàn tỷ nhi đùa giỡn...”

“Hồ đồ! Khốn nạn! Quả thực buồn cười!” Lâm lão phu nhân giận dữ, liên tục vỗ giường, gièm pha như vậy truyền ra sẽ liên lụy thanh danh của đám cháu gái trong phủ, Tào Lệ Hoàn không biết xấu hổ đến bực này! “Ta còn tưởng rằng nhà nàng nghèo túng chút, lại quá háo thắng, nên mới thích tranh luận mọi chuyện chút, ai ngờ bên trong nàng ta lại xấu xa như thế!”

Tần thị vỗ lưng để Lâm lão phu nhân thuận khí, nói: “Lão phu nhân bớt giận, mau bớt giận. Chuyện này Lâu ca nhi đã xử lý thoả đáng, huống chi dù sao nàng không ở trong phủ quá lâu, đã dọn ra khỏi vườn, nên không liên lụy nhiều.” Lại cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm lão phu nhân, bỏ thêm một mồi lửa: “Những chuyện vừa rồi nói với ngài, con dâu không dám nói dối nửa câu, nếu mẹ không tin, con sẽ thề độc…” “Bảo nàng lập tức thu dọn đồ vật cút khỏi Lâm gia!” Lâm lão phu nhân mồm to thở phì phò, “Nhà chúng ta không có thân thích không biết xấu hổ như vậy, con lập tức sai người chuẩn bị xe, đưa nàng đến chỗ anh trai nàng đi, không cho phép nàng tới cửa nữa!”

Trong lòng Tần thị âm thầm toại nguyện, lại giả bộ ưu sầu: “Chỗ của lão thái gia…”

Lâm lão phu nhân trừng mắt: “Có ta đây! Còn không đi mau!”

“Ai, ai.” Tần thị nghĩ thầm con đang chờ câu này, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, bỗng nghe Lâm lão phu nhân gọi nàng lại, nói: “Mời hai đại phu giỏi khám cho Khởi tỷ nhi, còn Đình ca nhi nữa, làm khó thằng bé vì chuyện sốt ruột này mà phải dọn ra ngoài ở, bên ngoài nhất định không thoải mái bằng trong nhà, sau khi đuổi người thì đón thằng bé trở về đi.”

Tần thị đồng ý, kiệt lực chịu đựng mới không bật cười.

Lại nói Tào Lệ Hoàn, vì Lâm Đông Khởi phát bệnh nên tiệc mừng thọ tan rã trong không vui, Tào Lệ Hoàn thoải mái, đắc ý dào dạt trở về, trong lòng tính toán, cũng không biết Tứ Thuận Nhi có thành công không, nàng bảo Tứ Thuận Nhi dùng mê hương, cuốn Hương Lan vào chiếu, mang cả nàng ta và hai cuộn vải trong phòng ra ngoài, hiện giờ chẳng thấy Hương Lan đâu, đoán chắc là thành công.

Nàng phe phẩy quạt chậm rãi trở về, đến gần mới phát hiện có hai bà hầu già tay thô chân to trông giữ ngoài cửa viện, ngoài ra còn có gã sai vặt Song Hỉ rất được ưa thích bên người Lâm Cẩm Lâu, Tào Lệ Hoàn tức khắc luống cuống, tiến lên đón, cười giả lả nói: “Êm đẹp đều đứng ở chỗ chỗ này làm gì? Các mụ mụ nhường một chút, để ta vào nhà.”

Một bà hầu đen mặt chặn đường đi của Tào Lệ Hoàn, vô biểu tình nói: “Chậm đã! Hoàn cô nương xin từ từ, các chủ nhân có phân phó không cho phép người khác vào viện này.”

Đôi mày của Tào Lệ Hoàn nhướn lên, nói: “Các chủ nhân có phân phó? Chủ nhân nào?”

Song Hỉ trợn trắng mắt nói: “Chủ nhânq nào thì cô nương cũng không quản được, dù sao viện này đã cấm, không được phép vào trong.”

Sắc mặt Tào Lệ Hoàn nháy mắt âm trầm, trong lòng càng thêm hoảng loạn, lúc này chỉ nghe bên trong có người khóc tang: “Cô nương! Cứu nô! Mau cứu nô nha!”

Tào Lệ Hoàn chấn động, nghĩ thầm hỏng rồi! Trong đầu nháy mắt đã xoay vài suy nghĩ, nếu sự tình bại lộ, nàng cứ một mực chắc chắn là nô tài Tứ Thuận Nhi kia nổi sắc tâm muốn cưỡиɠ ɠiαи Hương Lan, nàng nhiều nhất là quản giáo bất lực, chỉ sợ lại phải khóc lóc một hồi trước mặt tiện nhân Tần thị kia. Nhưng vẻ kinh hoảng sợ hãi trên mặt nàng lại không phải giả: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Song Hỉ cười lạnh nói: “Sao lại thế này à? Trong lòng cô nương rõ ràng nhất, gia chúng ta đã hỏi tội xong rồi. Hiện giờ canh giữ ở nơi này là vì bảo vệ thanh danh của cô nương đấy, nếu cô nương thông minh thức thời thì ngoan ngoãn chớ lên tiếng, nếu còn định hành động như lần xông vào Thọ Hi Đường đánh chị Lưu Bôi thì cũng phải xem có thể qua được cửa của ta không đã.”

Lời này cực kỳ không khách khí, sắc mặt Tào Lệ Hoàn đại biến, nếu là ngày thường đã sớm một bàn tay đi qua, nhưng lúc này nàng ta có tật giật mình, thật không dám giở trò náo loạn, chỉ nhìn Song Hỉ, trên mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ.

Song Hỉ hừ một tiếng, không thèm nhìn Tào Lệ Hoàn nữa, Tứ Thuận Nhi còn gào bên trong, Song Hỉ hét lớn một tiếng: “Gào cái gì mà gào? Khóc tang à? Cô nương các ngươi còn chưa chết đâu!”

Tứ Thuận Nhi im bặt.

Giờ phút này Tào Lệ Hoàn không rảnh để ý tới Song Hỉ, nàng cảm thấy đã xảy ra chuyện, mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy xuống, vừa định về rồi tìm hiểu chút tin tức, thấy Lưu Bôi mang theo bảy, tám nàng dâu bà hầu đi tới.