Chương 37: Đổi chủ

Tần thị sấm rền gió cuốn, không đến một canh giờ đã tống hành lý của Tào Lệ Hoàn vào rương, Lâm Cẩm Lâu sai người chuẩn bị xe ngựa, tự mình đưa ra ngoài. Ngắn ngủn một buổi chiều, Tào Lệ Hoàn từ phủ Lâm mai danh ẩn tích, giống như hòn đá nhỏ ném vào hồ, tạo nên một vòng gợn sóng, rồi sau đó gió êm sóng lặng.

Tần thị xử lý thỏa đáng việc của Tào Lệ Hoàn, tống cổ Lục Lan đi hỏi thăm tình hình Lâm Đông Khởi, lúc sau quay lại chính phòng của mình. Nàng ngồi xuống giường, Hồng Tiên lập tức bưng một chén trà màu vàng, bóp vai cho Tần thị.

Tần thị thở hổn hển một hơi, bưng chén trà uống một ngụm, thoải mái híp mắt, không biết do lá trà tươi mát thanh khiết, vẫn là trong lòng vui sướиɠ thống khoái.

Lâm Cẩm Lâu vén rèm vào phòng, ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, lười biếng nói: “Sự tình ổn thỏa, vốn còn nghĩ lại nào loạn nhưng con hù dọa vài câu, cuối cùng đến rắm cũng không dám thả, ngoan ngoãn đi rồi.”

Tần thị trừng mắt liếc hắn: “Ngồi không có tướng ngồi, lát nữa cha anh thấy lại mắng.”

Lâm Cẩm Lâu cợt nhả nói: “Cha con sẽ không mắng vì việc này, nhiều lắm trừng vài lần, nếu vì này mà tức giận, cha già sợ là đã sớm tức chết.”

Tần thị phỉ nhổ: “Càng nói càng kỳ cục.” Lại thấm thía nói: “Hiện giờ quan trên đều khen con có khả năng, có thể một mình đảm đương một phía, muốn dìu dắt một phen, con đừng phóng túng như ngày xưa, kiềm chế chút. Cha con cũng dần có tuổi, con là con trưởng, cha con phá lệ nghiêm khắc với con là chuyện đương nhiên, con không được quấy trời, đối nghịch cha con.”

Lâm Cẩm Lâu thưởng thức chén trà nhỏ trên bàn, vẻ mặt tuấn lãng hững hờ, nói: “Ở trong quân phải làm gương cho binh sĩ, phải lá mặt lá trái với quan trên và đồng liêu, phải hổ mặt với quản sự cửa hàng, về đến nhà nếu không được bừa bãi, thì chẳng còn thú gì nữa.”

Tần thị nghe Lâm Cẩm Lâu nói vậy thì mềm lòng, thấy con trai quả nhiên phơi đen, còn gầy hơn chút, nghĩ con dâu là đứa không bớt lo, nha đầu hầu ngủ đều là hạng người yêu kiểu, nàng chẳng vừa mắt người nào, khó khăn làm chủ cưới lương thϊếp Thanh Lam, mấy ngày này có thai cũng không hầu hạ được, huống chi đang ở tang kỳ của cụ bà, không tiện thu phòng cho con trai, nên càng thêm đau lòng, thở dài nói: “Bên ngoài bôn ba cũng phải chú ý sức khỏe, việc trong quân không cần quá liều mạng, một nhà già trẻ cũng không trông cậy vào con lại kiếm bao lớn công danh trở về.”

Lâm Cẩm Lâu khẽ cười nói: “Con biết rồi.” Dừng một chút: “Mẫu thân, để con lĩnh tiểu nha đầu bên người Tào Lệ Hoàn đi.”

Tần thị ngẩn ra, trên mặt không dễ nhìn lắm.

Lâm Cẩm Lâu vốn định giữ Hương Lan hầu hạ bên người mình, thấy sắc mặt này của Tần thị, lời nói ở đầu lưỡi đánh một vòng, đành nuốt vào, đổi lý do thoái thác nói: “Mấy nha đầu bên người Thanh Lam đều chân tay vụng về, con muốn tìm đứa lanh lợi, nghe nói nha đầu kia biết thêu thùa may vá, vừa lúc hữu dụng.”

Tần thị cầm chén trà lên uống một ngụm: “Nếu nha đầu vụng về, lấy một đứa trong phòng ta là được, đều đã dạy dỗ, rất hiểu phép tắc, nghe lời.”

Lâm Cẩm Lâu cười nói: “Người bên mẫu thân tất nhiên không tồi, nhưng con cảm thấy Hương Lan kia hữu dụng.”

Tần thị hơi nhíu mày.

Hương Lan cứu con gái nàng một lần, nhờ phúc của nàng ta mà đuổi được con nhãi ranh Tào Lệ Hoàn ghê tởm này đi, nhưng nàng lại cảm thấy Hương Lan trông thì thành thật nhưng bên trong không phải đứa nghe lời. Tuy nói Tào Lệ Hoàn là kẻ độc ác bỉ ổi, nhưng Hương Lan năm lần bảy lượt phản chủ lại là sự thật. Nô tài hầu hạ bên người, lanh lợi cũng được, thông minh cũng thế, hiểu biết chữ nghĩa hay may vá xuất chúng thì cũng chẳng qua là dệt hoa trên gấm, đầu tiên và quan trọng nhất, đó là trung thành. Mặc dù chủ tử lại nhiều không phải, nha hoàn cũng không nên thọc sự tình ra ngoài. Vừa rồi ở trước mặt Lâm lão phu nhân, tiểu nha hoàn kia nhìn như đáng thương uất ức, nhưng nói chuyện đâu vào đấy, mỗi câu đều bắt chẹt yếu hại, khí phái không giống những nha đầu khác, huống chi, tiểu nha đầu kia cực xinh đẹp, tuy còn chưa nảy nở, nhưng mặt mày đã tinh xảo như tranh vẽ, xinh đẹp lại không yên phận như thế, Tần thị đã bắt đầu cảnh giác.

Nàng vốn định sai khiến Hương Lan đến phòng bếp có chút nước luộc lại không hay tiếp xúc với chủ nhân, coi như đáp tạ, nhưng hiện giờ con trai muốn nha hoàn này, Tần thị bèn do dự.

Lâm Cẩm Lâu thấy sắc mặt Tần thị, đôi mắt nheo nheo, chợt đứng lên, đi tới cửa vén rèm lên, quay đầu lại cười cười nói: “Mẫu thân không nói gì, con coi như đồng ý.” Không để ý tới Tần thị kêu gọi, trực tiếp ra cửa, thấy Hương Lan đáng thương ôm tay nải nhỏ đứng dưới hiên, chỉ chỉ, nói: “Ngươi đứng đực chỗ đó làm gì, còn không đi theo gia.”

Hương Lan sợ nhảy dựng, thấy Lâm Cẩm Lâu tiếp đón nàng, trong lòng cảm thấy không tốt lắm, đành phải đi theo sau hắn.

Một đường quanh co, thế nhưng lại về Tri Xuân Quán.

Anh Ca nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế bập bênh dưới bụi chuối tây, nha hoàn Đinh Hương ngồi ghế con bên cạnh, cầm quạt hương bồ quạt mát cho Anh Ca, Đinh Hương ngẩng đầu thấy Lâm Cẩm Lâu vào sân, vội vàng đẩy Anh Ca, nhỏ giọng nói: “Cô nương mau tỉnh lại, Đại gia đã về.”

Anh Ca giật mình, mở mắt nhìn, quả nhiên thấy Lâm Cẩm Lâu đã về, vội vàng đứng dậy, kêu: “Đại gia đã về rồi.”

Giọng nói nũng nịu uyển chuyển này làm Hương Lan run người, quay đầu nhìn, thấy Anh Ca tóc mai hơi loạn, trông nhu hòa, có vẻ không khỏe còn bệnh, mặc áo ngoài xanh ngọc, phía dưới mặc quần lụa trắng, càng thêm mềm mại.

Lâm Cẩm Lâu khẽ gật đầu định đi, Anh Ca vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng túm chặt tay áo Lâm Cẩm Lâu, réo rắt thảm thiết nói: “Đại gia bực nô à? Sao không thèm để ý tới nô…nô cũng biết mình vô dụng, không giữ được cốt nhục của Đại gia, mấy ngày này nô gia sống không bằng chết…tối qua còn mơ thấy đứa bé, là một bé trai mập mạp, túm váy nô khóc lóc gọi cha…nô…nô gia…” Giọng nói nghẹn ngào, thút thít khóc nức nở.

Đinh Hương vội vàng đỡ lấy cánh tay Anh Ca, thể hiện mình là người hầu trung thành: “Mấy ngày nay cô nương ngủ không yên giấc, buổi tối đều khóc tỉnh, nô tỳ khuyên vài lần, cô nương vẫn nhớ đứa bé ấy, cứ như vậy, chỉ sợ thân thể không chịu nổi.”

Lâm Cẩm Lâu nghe thấy “đứa bé” thì trong lòng bực bội, hắn cũng không quan tâm nhiều tới việc có con cái, với hắn con cái chẳng qua là trăm năm sau có người khấu đầu trước mộ, nhưng hắn là cháu trưởng của Đại phòng, ông bà thường xuyên nhắc mãi, cha mẹ lúc nào cũng quan tâm, sinh con trai trở thành gánh nặng của hắn. Đứa bé của Anh Ca bị Xuân Yến bỏ thuốc phá thai, Lâm Cẩm Lâu tức giận, hung hăng xử lý Xuân Yến, cũng thưởng vàng bạc tơ lụa cho Anh Ca, trở về nhà cũng thỉnh thoảng đi phòng Anh Ca ngồi. Lúc trước thấy Anh Ca khóc sướt mướt, trong lòng hắn cũng có chút không đành lòng và thổn thức, săn sóc nhiều vài câu, hiện giờ Anh Ca lại đây túm tay áo hắn khóc lóc kể lể, dù trong lòng Lâm Cẩm Lâu có chút mất kiên nhẫn, vẫn cứ nhẹ nhàng nói: “Ta không bực nàng, nàng cũng đừng ngày ngày nhớ chuyện sốt ruột kia nữa. Sức khỏe nàng không tốt, hà tất đứng trúng gió trong viện, về phòng đi, lát rảnh rỗi ta sẽ qua thăm nàng.”

Trong mắt Anh Ca có nước mắt, thấy Lâm Cẩm Lâu hơi mất kiên nhẫn, nàng cười cười miễn cưỡng, uốn gối, giọng nói êm ái: “Vậy nô gia trở về pha một ấm trà mới của năm nay chờ Đại gia.” Quay lưng yểu điệu bước đi.

Cách đó không xa, Họa Mi ngồi trước cửa sổ nhìn chằm chằm Anh Ca, cười lạnh nói: “Hừ! Hồ ly tinh không biết xấu hổ, lại giả bệnh đấy.” “Ầm” một tiếng đóng sầm cửa sổ vào.

Hương Lan theo sau Lâm Cẩm Lâu, vào chái phía đông của Tri Xuân Quán, bước vào cửa phòng đã cảm thấy ấm áp, có một cô gái dáng người cao gầy đứng tưới hoa cỏ trong phòng, nàng này có xương gò má hơi cao, mặt mày mỹ lệ, tư sắc chẳng qua tầm trung, lại mang theo sự giỏi giang xinh đẹp, đúng là nha hoàn Xuân Lăng của Thanh Lam.

Xuân Lăng vừa thấy Lâm Cẩm Lâu tới, vội buông thùng tưới trong tay, liên thanh nói: “Đại gia đến ạ, dì Lam ra ngoài tản bộ chưa về, mời Đại gia ngồi chờ một chút, nô tì gọi một tiểu nha đầu đi tìm dì về.”

Lâm Cẩm Lâu nói: “Không cần gọi nàng, khó được nàng có hứng thú ra ngoài đi dạo.” Khoát tay phía sau, gọi Hương Lan lại rồi nói, “Đây là Hương Lan, đưa lại đây hầu hạ, nghe nói giỏi việc may vá, ngươi giúp nàng sắp xếp, trước theo lệ của hạng hai.”

Xuân Lăng thấy Lâm Cẩm Lâu tự mình đưa Hương Lan lại đây, không dám chậm trễ, liên tục đáp vâng. Lại nói: “Nha đầu vẩy nước quét nhà không đủ, mượn tạm Ngân Điệp lúc trước từng hầu hạ cô Xuân Yến, bây giờ ở phòng trà, sau đó dì Lam thấy nàng ta tay chân nhanh nhẹn nên gọi lại đây sai bảo, mợ Cả cũng gật đầu…”

Lâm Cẩm Lâu nhàn nhạt nói: “Chút việc nhỏ ấy không cần báo ta biết.” Quay người nhìn kỹ Hương Lan một lát, mới đi ra ngoài.

Xuân Lăng đánh giá Hương Lan từ trên xuống dưới mấy bận, hỏi nàng ban đầu ở đâu làm việc, biết làm cái gì vân vân, lời nói thân thiết, nghe nói ban đầu Hương Lan hầu hạ cô Tào Lệ Hoàn, hai mắt tỏa sáng, như muốn tìm hiểu bát quái, lại thấy Hương Lan khờ ngốc, miễn cưỡng đè tò mò xuống, cười nói: “Tới nơi này thì từ đây về sau là người một nhà, bây giờ ta dẫn em đi xem chỗ ở.”

Khi nói chuyện, nha hoàn tên Ngân Điệp kia cũng ôm tay nải tới, Hương Lan thấy nàng ta quen mắt, nhớ tới là nha đầu cùng vào phủ lúc trước, đã từng bị Triệu Nguyệt Thiền hỏi qua, nàng cười cười với Ngân Điệp, Ngân Điệp ngẩng đầu, quay mặt sang bên khác, coi như không nhìn thấy. Hương Lan ngẩn ra, cũng không muốn làm quen nữa, xách tay nải đi sau Xuân Lăng ra ngoài.

Chỗ ở mới của Hương Lan là thứ gian bên phải đông sương. Trong phòng có ba chiếc giường nhưng không có vẻ chen chúc. Trên giường trải đệm vóc giở cũ giở mới, dưới mỗi giường đều có một chiếc rương, có chìa khóa và khóa. Dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn dài, bên trên có một chiếc gương tròn và hộp trang điểm, dầu bôi tóc, son phấn và các đồ khác, có hai chiếc bàn sơn đen nhỏ khác, phía trên có chén trà bình hoa, trong bình cắm hoa tươi theo mùa, trên đĩa có hai, ba quả tươi, góc tường đặt chạn thức ăn kiểu hải đường, trên tường treo một bức xuân về đồ, ngoài ra còn có đôn hoa sơn thủy và các gia cụ khác, không cần nói tỉ mỉ.

Xuân Lăng dẫn hai người vào phòng rồi đi ra ngoài.