Chương 40: Đoạt công

Vì Thanh Lam có thai nên Triệu Nguyệt Thiền miễn việc lập quy củ, mỗi ngày nàng chỉ đi dạo vườn, làm thêu thùa may vá, nói giỡn cùng bọn nha hoàn, thỉnh thoảng đến chỗ Tần thị thỉnh an. Nàng lại là người dày rộng dễ hầu hạ, không bắt bẻ chuyện ăn mặc, Hương Lan không cần thêu của hồi môn cả ngày, làm hết mấy chuyện vặt như vẩy nước quét nhà, bị Hủy Nhi và Hoài Nhụy chèn ép, nghe Tào Lệ Hoàn khắc nghiệt quở trách, mỗi ngày nàng chỉ cần giúp đỡ Thanh Lam làm y phục cho đứa trẻ, làm ít việc nhẹ nhàng như bưng trà đổ nước, nên thường được nhàn rỗi nửa ngày.

Từ lần Lâm Cẩm Lâu đưa nàng đến Tri Xuân Quán thì chỉ ghé qua thêm hai, ba lần nữa, sau đó không thấy trở về. Xuân Lăng nói Lâm Cẩm Lâu đi trong quân. “Đại gia luôn cùng ăn cùng ở với quân lính, có khi ở doanh trại một tháng đều không về, đúng là thương lính như con mình.” Khi Xuân Lăng nói đến Lâm Cẩm Lâu thì mặt đầy kiêu ngạo, ẩn thẹn thùng, “Lúc quân vụ bận rộn thì ba tháng cũng không về nhà, ra bên ngoài nhắc tới ‘binh Lâm gia’, nào có ai không coi trọng chứ? Đừng chỉ thấy chức quan của Nhị lão gia cao hơn Đại gia, nhưng uy tín thanh danh còn xa mới vang dội được như Đại gia, nghe nói Thánh Thượng đều khen gia nhà chúng ta, đợi hết để tang cụ bà, sẽ được đề bạt lên một bậc, điều đến trong kinh đảm nhiệm một chức quan.”

Hương Lan liên tục gật đầu phụ họa, thuận miệng nói Đại gia anh minh thần võ linh tinh. Nàng nghe Lâm Cẩm Lâu đi trong quân đội hồi lâu không về, lại nghe nói về sau hắn sẽ lên kinh thành, trong lòng âm thầm vui mừng, nàng chỉ mong sao Lâm Cẩm Lâu vĩnh viễn không trở về mới tốt. Giống như thỏ con ăn cỏ trời sinh biết hổ dữ hung ác, nàng hơi sợ hãi Lâm Cẩm Lâu.

“Chờ gia vào kinh, dì Lam cũng sinh một cậu con trai, chỉ bằng Đại gia ngưỡng mộ dì ấy như vậy, có lẽ đến lúc đó còn có thể xin cáo mệnh, lúc ấy ai còn dám lên mặt với đông sương chúng ta!” Xuân Lăng gấp quần áo, trong miệng nói không ngừng, “A di đà phật, chỉ ngóng trông dì ấy có thể sinh tiểu thiếu gia.”

Hương Lan nghi hoặc: “Đại gia còn không có quân công hiển hách gì, sao Thánh Thượng có thể phong cáo mệnh cho thϊếp thất của Đại gia được?”

Xuân Lăng xem thường nói: “Sao lại không có khả năng? Ân sư của gia chúng ta là đại tướng quân Trấn Quốc Công tiếng tăm lừng lẫy, Đại gia được quân công là chuyện sớm hay muộn. Có thể em thấy bên người Đại gia còn có Anh Ca và Hoạ Mi, nhưng hai người kia chỉ là nha đầu thông phòng…không biết có thể ngốc được bao lâu trong phủ, không nhìn Xuân Yến bị tống cổ ra ngoài sao? Dì chúng ta do phu nhân làm chủ, là lương thϊếp dùng kiệu nâng vào, hơn nữa có thai, ngoài mợ Cả, về sau ai có thể vượt qua nàng? Đại gia về phủ, phần lớn đều nghỉ ngơi ở đông sương...Chỉ là hai con nhãi ranh Anh Ca Họa Mi kia, mỗi ngày dùng thủ đoạn kéo Đại gia qua, về sau nhìn thấy người của hai phòng kia, không cần cho sắc mặt tốt, phi, đúng là không biết xấu hổ!”

Xuân Lăng nói với thái độ hung dữ, kéo Hương Lan cùng chung kẻ địch, Hương Lan cũng đành phải ra vẻ lòng đầy căm phẫn, dùng sức gật đầu nói: “Đúng vậy, Đại gia muốn đi phòng nào thì đi phòng đấy, Đại gia thích dì chúng ta, dù các nàng dùng nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng vô dụng!”

Xuân Lăng cảm thấy Hương Lan tiếp thu dạy bảo, vui mừng vỗ vỗ vai nàng.

Kỳ thật từ khi Xuân Lăng nghe nói Hương Lan được Đại gia tự mình đưa tới, thăng lên hạng nhì thì trong lòng lo sợ, nàng vốn là nha đầu hạng ba bên người Tần thị, cho Thanh Lam thì lên hạng nhì, trông cậy Thanh Lam sinh cậu con trai, nàng cũng thơm lây lên làm nha hoàn hạng nhất, ai ngờ lại nhảy ra một Trần Hương Lan.

Bề ngoài nàng ta cười nói vui vẻ với Hương Lan nhưng lúc nào cũng lo lắng Hương Lan tranh sĩ diện tranh sủng với nàng ta trước mặt chủ, nhưng nàng ta đã quan sát nhiều ngày, phát hiện Hương Lan ngoài quản kim chỉ thì không nhúng tay những việc khác, cũng không hỏi nhiều, nếu thấy tiểu nha đầu nào việc vội thì chủ động giúp đỡ. Nàng ta cố ý nhường cho Hương Lan ít việc xuất hiện trước mặt chủ nhân, nhưng Hương Lan đều thoái thác. Lúc này Xuân Lăng mới yên tâm, cảm thấy Hương Lan là đồ ngốc, ai không muốn tiến tới, nhiều được chủ nhân coi trọng đâu! Vì vậy thái độ với Hương Lan càng thêm hòa khí.

Xuân Lăng nào biết, trong lòng Hương Lan không muốn “được chủ nhân coi trọng”. Hiện giờ cuộc sống thoải mái chút, nàng đang nghĩ vẽ tranh kiếm bạc, nếu Thanh Lam coi trọng nàng, chẳng phải nàng không có lúc nhàn rỗi ư. Lúc này, các nàng một người ra sức biểu hiện trước mặt chủ nhân, một người mừng rỡ phủi tay thanh nhàn, cũng bình yên không có việc gì.

Tri Xuân Quán mỗi ngày yên tĩnh. Triệu Nguyệt Thiền ở trong phòng không ra khỏi cửa; Anh Ca cũng chỉ canh giữ trong phòng, chỉ có lúc hoàng hôn hay thích đứng dưới cây chuối tây trong viện hoặc đằng trước giá tường vi, xướng hai tiếng “Chim đỗ quyên kêu da diết không đành lòng nghe” khúc xuân thương thu buồn, Hương Lan cảm thấy nàng ta làm vậy để canh giữ cửa sân chờ Lâm Cẩm Lâu về. Họa Mi thường thích đến Đông sương ngồi, chuyện phiếm việc nhà với Thanh Lam.

“Đồ lẳиɠ ɭơ Họa Mi kia da mặt dày thật, dì đều ngáp hai lần cũng không biết phải đi.” Ngô mụ mụ sầm mặt đỡ Thanh Lam dựa vào đầu giường. Bà ta là bà vυ" của Lâm Cẩm Lâu, có địa vị cao ở Lâm gia, nghe nói Thanh Lam có thai thì xung phong nhận việc hầu hạ, bà ta nguyên là thị tỳ nhà mẹ đẻ của Tần thị, trung thành và tận tâm, cũng ở Tần thị mưa dầm thấm đất, không có cảm tình với đám con gái yêu kiều, nên thập phần chán ghét đám Anh Ca, Họa Mi.

“Nàng ta có ý tốt tới xem ta, ta không thể đuổi ra chứ? Dù sao cũng chỉ ngồi trong chốc lát, kệ nàng đi.” Thanh Lam buồn ngủ nói.

“Dì tốt tính quá, ta thấy Họa Mi không phải thứ tốt, đợi Đại gia về ta sẽ nói với ngài ấy, đừng làm những yêu tinh đó đến Đông sương lắc lư trước mặt dì.”

“Đừng, Đại gia lại cho rằng ta nhiều chuyện.” Thanh Lam vội mở to mắt.

Ngô mụ mụ thở dài, bưng đĩa bánh trên chiếc bàn hải đường đầu giường, đưa một miếng bánh cho Thanh Lam: “Được được, ta không nói nữa. Dì đã nhiều ngày không muốn ăn, ăn miếng bánh rồi ngủ tiếp.”

Đó là một đĩa bánh đai ngọc, dùng phục linh, hạt sen, ý dĩ hấp lên, giúp điều trị tì vị suy yếu, có công hiệu bổ trung ích khí, Thanh Lam ăn thơm ngọt, không nhịn được lại ăn thêm một miếng, nói với Ngô mụ mụ: “Nha đầu Xuân Lăng này, không hổ là người do phu nhân dạy dỗ ra, vừa lanh lợi lại giỏi giang, mọi chuyện đều thay ta nghĩ chu toàn. Có nàng ta bớt lo nghĩ một nửa. Chưa nói cái khác, nói bánh này đi, hai ngày này nàng thấy ta ăn ít nên vội vàng làm điểm tâm lại đây, có thể thấy được tâm ý của nàng.”

Ngô mụ mụ sửng sốt, cau mày lại: “Xuân Lăng nói nàng làm bánh này ư?”

Thanh Lam gật gật đầu, uống ngụm trà: “Xuân Lăng nói nàng dậy sớm làm.”

Ngô mụ mụ nhăn mày, rõ ràng bà ta nhìn thấy nha đầu Hương Lan kia nhào bột lại đặt khuôn trong bếp, làm một mẻ bánh đai ngọc, dùng đũa gắp ra đĩa sứ men xanh để Xuân Lăng bưng vào, còn để lại hai miếng cho bà và Tiểu Quyên, sao giờ lại biến thành Xuân Lăng làm? Sau một lúc lâu nói: “Bánh này là Hương Lan làm…”

Thanh Lam sửng sốt, nhưng cũng không để trong lòng, chỉ gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ thưởng nàng.”

Ngô mụ mụ nói: “Đừng vội thưởng, dì ngẫm lại xem, Xuân Lăng tuy đắc dụng, nhưng ta cảm thấy nàng tính kế quá nhiều, không phải người thành thật, chẳng qua là làm bánh mà cũng phải tranh đoạt công lao của người khác, tuy là việc nhỏ, nhưng có thể nhìn ra tâm tính. Tiểu Quyên quá nhỏ, tính trẻ con, đứa tên Ngân Điệp kia có vẻ không an phận, nghe nói hay hỏi thăm chuyện của Đại gia. Mấy ngày nay ta cẩn thận quan sát, Hương Lan kia là người thành thật, nguyên ta cho rằng nàng ta xinh đẹp, chỉ sợ không yên phận, ai biết nàng mỗi ngày đều yên tĩnh làm việc, làm việc dụng tâm, cũng không tranh đoạt, không sinh cơn giận không đâu, Tiểu Quyên và Ngân Điệp cãi nhau, nàng đều khuyên can.”

Thanh Lam đang đặt điểm tâm vào miệng, nghe vậy ngừng lại, đôi mày thanh tú nhăn lại: “Ý của mụ mụ là…”

Ngô mụ mụ nói: “Ý của ta là, dì muốn có chỗ đứng trong phủ thì phải bồi dưỡng mấy người tâm phúc, phải không nào? Phải tính toán lâu dài, chờ hết thời gian để tang của cụ bà, Đại lão gia phải về kinh thành, đến lúc đó phu nhân cũng sẽ đi theo, không còn chỗ dựa nữa, lại không có mấy người tri kỷ, chỉ sợ dì sẽ bị chèn ép. Hương Lan còn nhỏ tuổi, lại thật thà, cũng không nhiều lời, là đứa khá tốt.”

Thanh Lam cau mày suy nghĩ một hồi, cảm thấy Hương Lan này thanh đạm giống như khói bụi, giống như không tồn tại, tuy nàng ta thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận từng ly từng tí nhưng bởi vì Lâm Cẩm Lâu nhấc nàng ta lên hạng nhì nên Thanh Lam không quá thoải mái, vì vậy cũng không coi trọng nhiều, nhưng hiện giờ nhớ tới, có vẻ là người thành thật phép tắc, chậm rãi gật đầu nói: “Nói đúng lắm, ta sẽ lưu ý nha đầu kia.”

Lập tức gọi Hương Lan vào phòng, vẻ mặt ôn hoà thưởng cho Hương Lan một chiếc nhẫn bạc có khắc chữ “Hỉ”, lại thưởng một chén trà và một mâm trái cây, sau đó tống cổ nàng đi.

Hương Lan không hiểu ra sao, không biết vì sao không duyên cớ mình được thưởng. Trở về phòng mới nhìn kỹ nhẫn kia, dù kiểu dáng hơi cũ, nhưng ước lượng cũng có chút phân lượng, tự nhủ dì Lam này quả nhiên hào phóng thương kẻ dưới, vui mừng cất nhẫn đi. Nàng vốn định giữ chút trái cây cho Xuân Lăng, lại nghĩ Xuân Lăng là người hay ghen ghét, lần trước Thanh Lam khen Hương Lan làm chè bột mì ngon nên giữa trưa thưởng thêm một món đồ ăn, Xuân Lăng đều đen mặt, sau đó ám chỉ nàng không cần lo lắng thức ăn của dì Lam, “Dì ấy mang thai, không dám cho nàng ăn nhiều đồ vật khác, lần tới em làm cái gì, muốn mang cho dì thì báo trước với chị một tiếng, nếu ăn rồi bị làm sao, phu nhân trách tội, chúng ta cũng khó coi.”

Hiện giờ Thanh Lam lại thưởng một đĩa trái cây, Hương Lan nghĩ vẫn đừng nói thì hơn, nàng trộm chia ăn cùng Tiểu Quyên.