Chương 43 Hầu hạ (hai)

Lời còn chưa dứt, Ngân Điệp tựa như một trận gió ùa vào, đoạt cây quạt trong tay Hương Lan, quạt gió cho Lâm Cẩm Lâu, cười nói: “Sao mới sớm như vậy Đại gia đã tới rồi? Đúng lúc dì đi dạo vườn, không ở trong phòng. Đại gia muốn cái gì thì cứ phân phó nô tì.” Đôi mắt lặng lẽ nhìn Lâm Cẩm Lâu, thấy hắn anh đĩnh tuấn lãng, phong lưu tôn quý, thì có chút si ngốc, thầm hận sao hôm nay mình lại mặc hai y phục giở cũ giở mới này, chải đầu cũng chưa đẹp, lại sợ son phấn thoa trên mặt bị mồ hôi rửa trôi.

Hương Lan âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lẳng lặng lùi đến bên cạnh bình phong. Ngân Điệp chuyện bé xé ra to nói: “Hay là Đại gia chưa dùng cơm sáng? Sao chỉ ăn mỗi điểm tâm thế này? Nô tì nhớ rõ trong tủ còn có hai, ba đồ nhắm ngon, ăn cùng cháo thì mát lạnh ngon miệng nhất, đợi lát nữa sẽ mang lại đây cho Đại gia.” Càng thêm ra sức quạt gió cho Lâm Cẩm Lâu.

Hương Lan đang lo không có cớ, lập tức nói: “Nô tì đi bưng thức ăn.” Quay người định đi. Lâm Cẩm Lâu xua tay nói: “Không cần.” Tay chỉ Hương Lan, “Ngươi lại đây thêm trà cho ta.” Ngân Điệp giành trước một bước cầm ấm trà rót thêm trà cho Lâm Cẩm Lâu, mắt to nhấp nháy, nhe răng cười nói: “Đã rất lâu Đại gia không tới, chắc là công sự nặng nề, sau lưng nô tì hay nói với chị Hương Lan, gia là trụ cột của Lâm gia chúng ta, mỗi ngày bôn ba mệt nhọc bên ngoài, cần phải giữ lấy sức khỏe, chỉ hận chúng ta không thể ở bên người Đại gia báo ân, đành phải dùng hết sức lực hầu hạ dì Lam, mới không cô phụ tâm ý của Đại gia.”

Hương Lan âm thầm buồn bực: “Ta không ngăn cản ngươi khúm núm nịnh bợ nịnh hót chủ tử, hà cớ gì lại kéo theo ta?” Tiến lên thu dọn chén đũa, mượn cớ trốn đến phòng phía sau.

Ngân Điệp lải nhải nói chút lời mang ơn đội nghĩa, Lâm Cẩm Lâu mất kiên nhẫn, muốn đuổi Ngân Điệp đi, lại gọi Hương Lan tới nói chuyện, chợt thấy Thanh Lam được Xuân Lăng và Ngô mụ mụ đỡ, cười nói đi đến, Ngân Điệp đành phải lưu luyến không rời buông cây quạt, tiến lên tiếp. Ngô mụ mụ nói với Xuân Lăng: “Cô còn nói muốn hứng sương sớm, hái hoa để làm son phấn cho dì đấy, giờ này thì hạt sương đã bốc hơi mất rồi.”

Xuân Lăng cười hì hì nói: “Cũng không nhất thiết phải hứng sương sớm, chỉ cần hoa tươi là được, chỉ là dì xinh đẹp nhường này, cháu thấy không cần son phấn cũng được.”

Thanh Lam cười nói: “Vẫn là em nói ngọt, lát nữa sẽ thưởng em mứt hoa quả trái cây ăn.” Thấy Ngân Điệp từ buồng trong ra tới, ba người đều có chút kinh ngạc, lại cất bước vào, nhìn xung quanh, thấy trong phòng chỉ có Lâm Cẩm Lâu cởi giày nằm lệch trên giường mỹ nhân. Trên mặt Thanh Lam mất tự nhiên, Xuân Lăng và Ngô mụ mụ trao đổi ánh mắt, sắc mặt hai người đều sa sầm.

Nhất thời Thanh Lam ở trong phòng nói chuyện cùng Lâm Cẩm Lâu, Hương Lan ngồi bên ngoài chờ chủ nhân sai bảo, Xuân Lăn dâng trà xong thì lui ra, lập tức vào phòng tìm Ngân Điệp, hỏi nàng sao lại ở phòng ngủ của Thanh Lam. Ngân Điệp nói dối: “Em vốn dĩ đi phòng kim chỉ muốn mấy cuộn chỉ màu, khi trở về đã thấy chị Hương Lan hầu hạ Đại gia trong phòng, nàng chân tay vụng về chọc Đại gia không thoải mái, Đại gia mới bảo em đi hầu hạ, em mới quạt được hai cái, các chị đã trở về, không tin cứ hỏi Đại gia đi.”

Tiểu Quyên đang ngồi trên giường tách chỉ vải nỉ, nghe Ngân Điệp nói Hương Lan “chân tay vụng về” thì cười lạnh nói: “Cô nghĩ chúng ta không dám hỏi Đại gia, nên nói như vậy để không có chứng cứ chứ gì? Cô coi chúng ta không nhìn ra chắc, chạy đến trước mặt Đại gia thể hiện bản thân, cô cũng xứng ư! Ngày nào chúng ta đi hết, cả dì Lam cũng chuyển sang chỗ khác, mời cô vào gian phòng Đông sương kia, có phải mới đúng ý cô?”

Xuân Lăng chống eo cau mày nói: “Chị đã nói trong phòng lúc nào cũng phải có người, cả buổi sáng mày chạy đến nơi nào điên hả? Phòng kim chỉ cách nơi này không xa, sao mày đi lâu như vậy? Chẳng lẽ chị quá tốt tính, túng đến mày phân không rõ đông nam tây bắc!”

Trong lòng Ngân Điệp cực kỳ không phục, nghĩ thầm: “Có ý này thì thế nào? Ta cũng không tin hai đồ đĩ chúng mày không có suy nghĩ này, chỉ cần Đại gia tới thì che đến kín mít, tranh cướp giành giật hầu hạ ở phía trước, bây giờ trước mặt ta lại giả vờ giả vịt trinh tiết liệt nữ, bê phép tắc đè người. Tiện nhân Xuân Lăng kia, ngày xưa ta đưa son phấn cho nàng ta, nàng còn hưởng thụ, hôm nay ta chẳng qua mới quạt hai cái cho Đại gia, mặn nhạt không đủ mài răng, ta nhổ vào! Hương Lan là một con ngốc, tùy ngươi thế nào thì thế ấy, ta há là người các ngươi có thể tùy ý đắn đo à?” Tưởng cãi cọ vài câu, nhưng sao địch nổi Xuân, Quyên nhanh mồm dẻo miệng, chỉ ở trong lòng âm thầm mắng hai người một lượt.

Hương Lan ngồi trên đôn hoa ở cửa phòng ngủ, âm thầm may mắn mình kịp thời trốn đi, chợt nghe trong phòng có tiếng rung chuông, liền đi vào, thấy Lâm Cẩm Lâu đang ôm Thanh Lam ngồi trên giường mỹ nhân, đang muốn hôn mặt Thanh Lam. Thanh Lam cúi đầu cười khẽ, đôi mắt đẹp thẹn thùng, đẩy Lâm Cẩm Lâu nói dỗi: “Đứng đắn chút, nha hoàn ở chỗ này đấy.”

Lâm Cẩm Lâu khẽ cười, duỗi tay vén tóc bên mái Thanh Lam ra sau tai, cầm tay nàng hôn một cái, dịu dàng nói: “Xấu hổ cái gì, đứa nào không có mắt dám nói ra ngoài…dù nói cũng không sợ.”

Hương Lan chợt cảm thấy xấu hổ, đứng ở cửa tiến cũng không được lùi cũng không xong, mắt xem mũi, mũi nhìn tim, nhìn chằm chằm sàn nhà. Lâm Cẩm Lâu quét mắt qua, thấy Hương Lan thì ngẩn người. Hắn trêu đùa ái thϊếp, nha đầu tiến vào cũng không để bụng, nhưng nhìn thấy nha hoàn này là Hương Lan, trong lòng lại có chút mất tự nhiên.

May mà nghe thấy Thanh Lam nói: “Đi tìm một bộ quần áo ở nhà của Đại gia, ta nhớ rõ hôm kia mới giặt là xong hai, ba chiếc.” Hương Lan như được đại xá, vội vã quay người đi.