Chương 42: Hầu hạ (một)

Lâm Cẩm Lâu hiếm khi đến Đông sương vào ban ngày, Hương Lan hơi chần chờ, tiến lên nói: “Dì Lam đi tản bộ trong vườn, Đại gia có dặn dò gì không?”

Lâm Cẩm Lâu lười biếng liếc nhìn Hương Lan rồi nói: “Thì ra phòng này có người, ta còn tưởng bọn nha đầu đều không ở đây, ngươi đi rót chén trà cho ta.”

Hương Lan nhớ mang máng trà Lâm Cẩm Lâu hay uống đặt trong ngăn tủ, mở cửa tủ nhìn, quả nhiên thấy trên giá có một bình gốm nhỏ màu xanh lá cây vẽ mai trúc, nàng lấy một dúm lá trà trong đó, bỏ vào chung thanh hoa vẽ cá bơi trong tảo, dùng nước tráng trà, đổ nước đầu đi, thêm nước nóng, mới bưng trà đến chiếc bàn trước mặt Lâm Cẩm Lâu, sau đó lùi một bước dài về phía sau, cúi đầu muốn đi ra ngoài.

Lâm Cẩm Lâu tựa trên giường, hơi nhíu mày nói: “Từ từ, ai bảo ngươi ra ngoài?”

Hương Lan đành phải đứng lại, quay người về. Lâm Cẩm Lâu nheo mắt, quơ quơ chân nói: “Cởi ủng cho gia.” Hương Lan đi qua, quỳ một chân trên đất, rút ủng trên chân Lâm Cẩm Lâu xuống, tay chân nhẹ nhàng đặt trên đất, lại muốn lui ra ngoài.

Lâm Cẩm Lâu gọi lại, nói: “Gia nơi này còn cần người hầu hạ, ngươi định đi chỗ nào? Ta đói bụng, bưng hai đĩa điểm tâm tới đây, không cần bánh tô ngàn tầng, nếu có canh thì hâm nóng một chén.” Hương Lan đành phải đến phòng nhỏ phía sau lấy hai đĩa điểm tâm, chỗ cháo thịt nạc dì Lam dùng sáng nay còn dư non nửa nồi, nàng đặt một chén lên bếp lò đun nóng, đặt vào khay bưng trở về.

Lâm Cẩm Lâu cầm chén trà thản nhiên phẩm trà, hắn từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, ăn mặc ở dùng đều được chú ý, tuy ở trong quân gian khổ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng ở trong nhà dù uống trà cũng phải bắt bẻ. Ngày xưa đều là Thanh Lam pha trà cho hắn, hôm nay đổi người, hương vị trà nhạt, nóng lạnh cũng có điều bất đồng, dù không thuần tuý như trước kia, vị trà không giống bình thường nhưng cũng có dư vị vô cùng.

Lập tức Hương Lan bưng thức ăn tiến vào, đặt trên bàn nhỏ nói: “Không còn canh, có cháo nấu buổi sáng, vẫn ngon miệng, đã đun nóng một chén nhỏ cho Đại gia.”

Lâm Cẩm Lâu gật đầu, uống hai hớp cháo, bắt đầu ăn điểm tâm.

Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng chim họa mi hót trong l*иg treo dưới hành lang. Lâm Cẩm Lâu hơi ngẩng đầu, thấy Hương Lan đứng rất xa chỗ cửa phòng, cúi thấp đầu không nhúc nhích, hắn có chút không vui. Hắn đến chỗ nào trong nhà, vô luận nam nữ già trẻ đều xa tiếp cao nghênh, cúi đầu khom lưng, bọn nha hoàn tranh nhau chen lấn lên trước góp thú, nghĩ hết mọi chiêu thiên kỳ bách quái để hắn nhìn nhiều một cái, xưa nay mà có nha đầu một mình một phòng với hắn, giờ phút này đã nghĩ biện pháp dẫn hắn nói chuyện rồi. Nhưng Hương Lan lại khác, giống như hắn mắc bệnh nên cách khá xa, đầu cũng lười ngẩng lên.

Lâm Cẩm Lâu ném “Keng” cái muỗng vào chén.

Lúc trước hắn đưa Hương Lan đến chỗ Thanh Lam làm việc là để giữ tiểu nha đầu này bên cạnh hắn, dễ bề để mắt được nàng, hắn hiểu rõ mấy người trong phòng, mỗi người đều không phải đèn cạn dầu, chỉ riêng Thanh Lam có tính tình hoà thuận cũng dày rộng. Chỉ là sau đó một là sự vụ trong quân của hắn gian khổ bề bộn, hai là gánh vác công việc tuần muối, thường xuyên bận rộn nên buông tiểu nha hoàn này xuống, hắn ngẫu nhiên đến Đông sương, cũng không thấy nàng tiến lên hầu hạ. Hiện giờ thấy, lại phát hiện là kẻ không lương tâm, mình đã cứu trong sạch của nàng, còn dìu dắt nàng gần người hầu hạ, vậy mà nàng đối mình chẳng khác gì người xa lạ.

Hương Lan nấp ở cạnh cửa, trong lòng chửi thầm: “Lát nữa dì Lam và Xuân Lăng sẽ trở về, thấy một mình ta hầu hạ Đại gia trong phòng, còn tưởng ta ý định sáp lên người Đại gia, nếu bực mình thì không ổn.” Kỳ thật trong lòng nàng có cảm kích Lâm Cẩm Lâu, nhưng chỉ cần thấy đôi mắt sáng quắc như muốn ăn nàng của hắn, nàng không dám lại biểu hiện ân cần.

Lúc này nghe Lâm Cẩm Lâu nói: “Trong phòng nóng, ngươi lại đây quạt cho ta.”

Hương Lan ngẩn ngơ, cầm một chiếc quạt trên bàn bát tiên, ngoan ngoãn qua quạt mát cho Lâm Cẩm Lâu. Quạt được vài cái, Lâm Cẩm Lâu trừng mắt nhìn nàng, nói: “Cách gia xa như vậy, sao mát được tới đây?”

Hương Lan hết cách, đành phải đi lên trước rồi đứng lại. Lâm Cẩm Lâu lại hừ một tiếng: “Ngươi coi gia là dã thú, có thể ăn ngươi chắc?” Hương Lan đành phải xê dịch lên trước, cụp mi rũ mắt bắt đầu quạt.

Lâm Cẩm Lâu thế mới vừa lòng, giương mắt nhìn Hương Lan, thấy khuôn mặt nàng mượt mà chút, má hồng hào, đôi mắt đẹp uyển chuyển, xinh đẹp nói không nên lời, trên đầu vẫn búi tóc 2 bên, mặc áo nhỏ gấm vóc màu nâu nhạt, phía dưới mặc một chiếc váy dài trắng, dáng người thướt tha.

Lâm Cẩm Lâu chợt nhíu mày nói: “Trên người của ngươi xức hương gì đấy?”

Hương Lan ngẩn ra: “Nô tỳ chưa bao giờ xức hương…”

Lâm Cẩm Lâu khó chịu xê dịch thân mình, nheo mắt nhìn tiểu nha hoàn trước mắt. Hương Lan dựa hắn có chút gần, có một mùi hương như có như không theo gió bay tới mũi hắn, khiến hắn muốn duỗi tay sờ gương mặt mềm mại tinh tế của nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng trêu người trên người nàng. Hắn là người ăn chơi đàng điếm, tính tình phóng đãng, rất xao động, nghĩ thầm nếu không phải tang kỳ của cụ bà, đêm đó thu một nha đầu hầu ngủ cũng không phải chuyện lớn gì. Hắn liếc nhìn Hương Lan, thấy nàng vẫn chưa cập kê, còn mang theo một chút non nớt, cảm thấy lại nuôi lớn chút rồi thu vào phòng cũng không muộn.

Lâm Cẩm Lâu bình tĩnh lại, uống ngụm trà hỏi: “Ở chỗ này đã quen chưa? Chủ tử có từng làm khó dễ ngươi? Ta đã tới vài lần nhưng không thấy ngươi.”

Hương Lan cụp mắt không nhìn Lâm Cẩm Lâu, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ cung kính, nói: “Bẩm Đại gia, dì Lam hiền lành như Bồ Tát vậy, đối xử với nô tì rất tốt, còn thưởng rất nhiều đồ vật. Nô tì vừa mới tới, chân tay vụng về, chỉ làm thêu thùa may vá ở phía sau, bưng trà đổ nước đã có chị Xuân Lăng.”

Lâm Cẩm Lâu cười nhẹ: “Ngươi không đi hầu hạ phía trước, chủ nhân sẽ quên luôn ngươi.” Lời nói có ẩn ý, thái độ ngả ngớn, giọng điệu lười biếng.

Hương Lan là người thông minh, lập tức hiểu ra, nói không rõ là xấu hổ vẫn là tức giận, khuôn mặt “Tạch” đỏ đến cổ, vẫn cúi thấp đầu nói: “Chị Xuân Lăng lanh lợi hơn nô tì nhiều, nô tì là người vụng về, sợ chọc các chủ nhân tức giận.”

Lâm Cẩm Lâu gác chân lên giường, mỉm cười: “Hay là ngươi hầu hạ ta nhé? Thư Nhiễm bên người ta sắp phải ra phủ gả chồng, ngươi vừa lúc thay nàng, ngươi đi theo ta, ta đảm bảo không chê ngươi vụng về…”

Đang nói đến chỗ này, nghe thấy ngoài cửa có người vui mừng nói: “Đại gia làm sao tới rồi?”