Chương 4

-Editor: OTP Mãi Riu-

Nhìn cuộc hội thoại của cả hai, Thi Hảo lại nhướng mắt liếc nam nhân phía sau.

Lương Tây Kinh nhận ra điều gì đó, nhướng mi và quay lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc và thẳng thắn.

Nhưng trên thực tế, Lương Tây Kinh có một đôi mắt cực kỳ thâm thuý và đa tình. Đôi khi anh ấy không cần bất kỳ hành động thừa nào, chỉ cần nhìn thẳng vào bạn cũng có thể khiến bạn hiểu lầm.

Ví dụ, vào lúc này, Thi Hảo có ảo giác rằng anh ta đang dụ dỗ mình.

“……”

Sau vài giây im lặng, Thi Hảo nhìn đi chỗ khác, ánh mắt dừng ở màn hình hiển thị số tầng.

Cô không muốn rơi vào bẫy của Lương Tây Kinh.

Đột nhiên, có một tiếng cười khúc khích từ phía sau.

Thi Hảo giả vờ như không nghe thấy, khi thang máy đến tầng một, cô quay lại lễ phép nói: "Tạm biệt giám đốc Lương."

Lương Tây Kinh: "……”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lương Tây Kinh đút hai tay vào túi quần, nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang bước nhanh đi xa, khóe môi nhếch lên.

Bình thường trong những giờ đi làm, Lương Tây Kinh hầu như không xuất hiện trong công ty. Anh ấy rất ít khi lên xuống xe trước cửa office building, tài xế của anh ấy thường đợi anh ấy ở bãi đậu xe ở tầng một, Thi Hảo biết rất rõ điều này.

Chỉ hai phút sau khi tách khỏi Lương Tây Kinh, Thi Hảo đã nhận được một tin nhắn khác từ anh ta.

Lương Tây Kinh: "Tối nay muốn ăn cái gì?"

Thi Hảo đang định trả lời thì một cuộc gọi từ người bạn thân Ôn Ỷ, cũng là bạn cùng phòng thời đại học của cô được hiển thị trên màn hình.

“Cậu xong chưa?” Thi Hảo vừa nhấc lên, liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói mệt mỏi.

Cô ấy ngước mắt lên, gật đầu với những đồng nghiệp đi ngang qua và đi về phía lối vào tàu điện ngầm mà không có bất kỳ sự vội vàng nào: "Chuyện gì vậy?”

Ôn Ỷ: "Mình vừa vượt qua cuộc phỏng vấn nặng nề nhất trong tháng và mình đang bị tổn hại về cả thể chất lẫn tinh thần, vì vậy mình muốn tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon."

Hồi đại học Ôn Ỷ theo học chuyên ngành báo chí và truyền thông, hiện là một phóng viên tài chính nổi tiếng. Áp lực công việc của cô không khác mấy so với Thi Hảo.

Thi Hảo nghe cô nói như vậy, không chút do dự, cười nói: "Ăn gì?”

Ôn Ỷ bước ra và nói: "Chưa nghĩ ra thì gặp nhau chỗ cũ rồi quyết định nhé?”

Thi Hảo: “Được rồi"

Nơi cũ mà Ôn Ỷ đã đề cập thực ra là một trung tâm mua sắm nằm giữa Thi Hảo và nơi làm việc của cô.

Khoảng cách giữa trung tâm mua sắm và hai người không quá năm km, rất thuận tiện để họ thỉnh thoảng gặp nhau và ăn tối.

Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo không quên nói với Lương Tây Kinh: "Tối nay tôi sẽ ăn tối với Ôn Ỷ."

Bên kia, sau khi Lương Tây Kinh gửi tin nhắn, anh ngồi trong xe và đợi tin nhắn trả lời của Thi Hảo.

Một lúc sau, anh đợi được lại là Tiểu Hứa Thật gọi đến.

“Cậu tan làm rồi nhỉ?” Trước khi Lương Tây Kinh kịp trả lời, Hứa Thật đã đi thẳng vào chủ đề: "Tối nay có muốn đi uống mấy ly không? Tần Yến vừa hạ cánh nửa giờ trước, vậy nên anh ấy sẽ đến sau."

Tần Yến mà Hứa Thật đang nói đến là một người bạn trong nhóm bạn của họ. Tuy nhiên, không giống như Lương Tây Kinh và Hứa Thật đến từ thành phố Giang, Tần Yến đến từ Bắc Kinh.

Lương Tây Kinh khẽ nói: "Tôi không muốn đi, tôi có việc phải làm."

Hứa Thật sửng sốt một lúc, nói một cách nghi ngờ: "Cũng cuối tuần rồi, cậu có thể làm gì?” Anh ta lẩm bẩm: "Không dễ để Tần Yến đến đây đâu."

Lương Tây Kinh ậm ừ: "Cúp đây."

Hứa Thật còn chưa kịp phản ứng, trong điện thoại đã vang lên tiếng báo ngắt điện thoại.

Một phút sau, anh nhận được một tin nhắn khác từ Lương Tây Kinh: "Tôi sẽ đến đây sau."

Hứa Thật: "?"

Dấu chấm hỏi được gửi đi, nhưng Lương Tây Kinh không trả lời.

Hứa Thật gãi đầu, bối rối. Anh liếc nhìn người bạn ngồi bên cạnh đang tán gẫu và tán tỉnh bạn gái của mình, khao khát tìm được đáp án: "Hỏi cậu một câu hỏi."

Người bạn kia: "Cậu nói."

Hứa Thật cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ cho đơn giản: "Nếu cậu rủ một người bạn đi uống rượu cùng nhau, một giây sau anh ta từ chối bạn và nói rằng anh ta có việc phải làm. Giây tiếp theo anh ta nói rằng anh ta sẽ đến muộn."

Anh dừng lại, tự hỏi: "Lý do là gì?”

Nghe xong câu hỏi, người bạn trố mắt nhìn anh không nói nên lời: "Điều đó không đơn giản sao? Sau khi từ chối cậu, người bạn kìa của cậu chắc chắn bị cho leo cây rồi."

Hứa Thật: "……”

Người bạn va vào vai anh tò mò hỏi: "Người bạn mà cậu nói đến là ai?”

Hứa Thật lấy lại tinh thần và nói một cách có lệ: "Không ai cả, tôi chỉ hỏi một cách vu vơ vậy thôi."

Anh lặng lẽ ngồi xa một chút, nhìn chằm chằm vào điện thoại và nói trong đau khổ.——Bị cho leo cây? Có người ở thành phố Giang dám cho Lương Tây Kinh leo cây?

-

Đồng thời, Thi Hảo, người đã cho Lương Tây Kinh leo cây, đã phớt lờ những dấu hỏi mà anh ta gửi.

Khi cô đến trung tâm mua sắm vào giờ cao điểm, Ôn Ỷ vẫn chưa đến. May mắn thay, cô ấy đã quen với việc chờ đợi, cô không cảm thấy nhàm chán khi chờ đợi người khác.

Ngược lại, cô cảm thấy mình có thể làm được rất nhiều việc trong khi chờ đợi ai đó.

Khi Ôn Ỷ đến, Thi Hảo đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi ở tầng một của trung tâm mua sắm và học tiếng Đức.

Cô ấy không nói nên lời trong vài giây, hỏi đùa: "Thư ký Thi, cậu muốn gϊếŧ ai à?”

Thi Hảo thu hồi sách từ vựng mang theo bên người, nhướng mày nói: "Cậu đấy."

Ôn Ỷ liếc nhìn cô: "Tại sao cậu đột nhiên học tiếng Đức?”

Thời đại học Thi Hảo chuyên ngành thư ký, nhưng cũng đã vượt qua tám chuyên ngành ngoại ngữ. Trong thời gian bận rộn học cao học, cô cũng thông thạo tiếng Pháp.

Không có lý do nào khác, đơn giản là hoạt động kinh doanh của Tập đoàn Lương tại Pháp ngày càng tăng.

Ngoại trừ tiếng Pháp, mặc dù Thi Hảo không quá thành thạo các ngôn ngữ khác, nhưng cô ấy vẫn có thể giao tiếp với mọi người một cách đơn giản.

Ngay khi Ôn Ỷ đang nghĩ, Thi Hảo đã trả lời: "Lương Tây Kinh gần đây đang liên lạc, bàn chuyện với người Đức."

Vì vậy, cô ấy muốn học kỹ ngôn ngữ này, đặc biệt là phần kinh doanh.

“……”

Ôn Ỷ đối với câu trả lời của cô không có chút nào kinh ngạc, cô nghẹn ngào, có chút không vui nói: "Lương Tây Kinh phải may mắn như thế nào mới gặp được một thư ký như cậu."

Thi Hảo mỉm cười và đồng ý: "Có thể là hắn đã tích đức ở kiếp trước."

Ôn Ỷ không khỏi cười nói: "Tớ cũng nghĩ thế."

Hai người trò chuyện một hồi, sau đó đứng dậy đi lên lầu tới quán lẩu. Ôn Ỷ cảm thấy nó rất ngon, ngoại trừ lẩu vẫn là lẩu.

Đầu tiên, Thi Hảo theo trình tự lấy số, hai người đợi ở cửa tiệm một lát, sau đó đi vào.

Vừa ngồi xuống không bao lâu, màn hình điện thoại di động sáng lên.

Lương Tây Kinh: "Ăn xong rồi thì nhắn cho tôi."

Thi Hảo: "……”

Lương Tây Kinh: "Hửm?"

Thi Hảo: "Giám đốc Lương hình như hôm nay có chút vội?"

Nhìn thấy tin nhắn Thi Hảo gửi, Lương Tây Kinh hơi nghẹn ngào.

Anh muốn cô nói với anh bởi vì bên ngoài trời đang mưa. Thi Hảo không mang ô nên nhờ tài xế đến đón cô. Không phải là thiếu kiên nhẫn.

Tuy nhiên, Lương Tây Kinh không bao giờ thích nói và giải thích quá nhiều, vì vậy Thi Hảo không phải là không thể nghĩ như vậy.

Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh trả lời: "Hai mươi ngày."

Thi Hảo bị lời nói của hắn làm cho nghẹn ngào, không hiểu tại sao hắn lại nhớ rõ như vậy sự tình.

Huống chi, khiến anh nhịn hai mươi ngày cũng không phải tại cô, mà là anh xui xẻo. Anh đi công tác nửa tháng, khi trở về lại gặp phải kỳ kinh nguyệt của cô.

Nghĩ đi nghĩ lại,Thi Hảo không biết trả lời thế nào nên đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc, còn nói thêm: "Vẫn còn sớm, hai người chúng ta ăn cơm xong có thể đi quán bar uống một chút. Nếu như giám đốc Lương không đợi được thì đi tới ngủ sớm nha."

Lương Tây Kinh: "……”

“Trò chuyện với Lương Tây Kinh?” Nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của cô, Ôn Ỷ hỏi.

Thi Hảo gật đầu, cô ấy nói với Ôn Ỷ về mối quan hệ của cô ấy với Lương Tây Kinh.

Ôn Ỷ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, khẽ mím môi: "Thi Hảo"

Thi Hảo nghiêng đầu, khẽ nhướng mày: "Cậu muốn nói gì?”

Ôn Ỷ suy tư một chút, cũng không có trốn tránh Thi Hảo, trực tiếp nói: "Gần đây tôi nghe nói rằng nhà họ Lương dự định kết hôn với nhà họ Tiền"

Thi Hảo ậm ừ: "Có vẻ như vậy."

Nhưng nó vẫn chưa được quyết định hoàn toàn.

“Có vẻ như vậy?” Vẻ mặt Ôn Ỷ cứng đờ, nhìn bạn mình vẫn bình tĩnh nói: "Sau đó, Cậu và Lương Tây Kinh——”

Cô ấy không nói gì thêm nữa, nhưng Thi Hảo hiểu điều đó.

“Chúng tớ sẽ tách nhau ra." Câu trả lời của Thi Hảo rất quyết đoán.

Khi cô và Lương Tây Kinh bắt đầu mối quan hệ hỗn loạn này, họ đã thỏa thuận rằng họ sẽ tách ra vào một ngày nào đó khi anh quyết định chọn bạn đời để phát triển, tiến tới hôn nhân.

Tương tự như vậy, nếu Thi Hảo muốn kết thúc sớm mối quan hệ này, thì hãy kết thúc nó. Về mặt riêng tư, mối quan hệ của họ là bình đẳng, Thi Hảo có quyền ngăn cản điều đó.

Ôn Ỷ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhẹ giọng hỏi: "……Cậu sẽ không luyến tiếc chứ?”

“Chắc là không.” Thi Hảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, khẽ cười nói: "Anh ấy và tớ đã nghĩ đến kết thúc mối quan hệ của chúng tớ khi chúng tớ bắt đầu nó."

Về phương diện này, Thi Hảo luôn luôn tỉnh táo, cô ấy rất biết khoảng cách giữa mình và Lương Tây Kinh, vì vậy cô ấy chỉ tận hưởng khoảnh khắc này.

“Nhưng——” Ôn Ỷ bĩu môi: "Lỡ đâu…"

Thi Hảo ngẩng đầu: "Lỡ cái gì chứ, cậu cảm thấy sẽ có chuyện lỡ xảy ra sao?”

Ôn Ỷ á khẩu hỏi cô, không trả lời được.

Bỏ qua việc Lương Tây Kinh có ý định kết hôn với Thi Hảo hay không, cho dù anh ấy có làm vậy, ông nội Lương Tây Kinh cũng sẽ không đồng ý. Ông ấy sẽ không để cháu trai mình đi theo con đường giống như con trai mình và lặp lại những sai lầm tương tự.

Và Thi Hảo là một người nghe lời ông nội của hắn hơn cả Lương Tây Kinh.

Trầm mặc một hồi, Ôn Ỷ chán nản nói: "Quên đi, tốt hơn hết là tôi không nên thảo luận về chủ đề này với cậu. Dù sao tớ cũng ủng hộ quyết định của cậu."

Thi Hảo cong môi và chạm cốc với cô ấy: "Tớ biết mà, cậu đừng lo, tớ sẽ không để mình bị thương đâu."

Ôn Ỷ biết tính khí của cô, nghĩ đến người đàn ông đẹp trai mà cô ngủ cùng với mức lương cao, cô cảm động nói: "Đúng vậy, tôi không lo lắng cho cậu nhưng tớ lo lắng cho giám đốc Lương"

Thi Hảo trợn mắt trắng nhìn cô: "Cậu lo cho anh ta làm gì?”

Ôn Ỷ: "Lo lắng rằng anh ta sẽ chẳng thể di chuyển nếu không có cậu."

Thi Hảo bị cô ấy làm cho buồn cười, cô cau mày và nói một cách tự tin: "Cái đấy đúng là nên lo thiệt."

“……”

-

Sau khi ăn lẩu xong, hai người đi dạo gần đó để tiêu thức ăn.

Mua sắm được nửa đường, Ôn Ỷ nhận điện thoại của lãnh đạo, phải về nhà chỉnh sửa bản thảo vừa nộp.

Vẫn còn sớm, Thi Hảo một mình đi dạo cho nên có chút nhàm chán.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cô đã gửi một tin nhắn cho Lương Tây Kinh.

Khi tin nhắn của Thi Hảo đến, Lương Tây Kinh đang chơi với Tần Yến.

Cầm gậy bi-a, thân hình vững chắc, đĩnh bạt của anh nghiêng về phía trước, nhắm vào quả bóng đỏ nằm chéo đối diện và một đường đánh thẳng.

Có tiếng bóng rơi vào túi vang lên, Tần Yến đứng bên cạnh nhướng mày: "Đêm nay làm gì mà chơi ghê quá vậy?”

Lương Tây Kinh phớt lờ anh ta, di chuyển vị trí của mình và tiếp tục.

Hứa Thật bên cạnh vỗ tay, nói chuyện phiếm với Tần Yến: "Cậu có cảm thấy rằng anh ấy hôm nay tâm trạng không được tốt không? "

Tần Yến: "Cậu có biết tại sao không?”

“Không hỏi ra được" Hứa Thật tiếc nuối: "Anh ấy hình như bị cho leo cây."

Nghe vậy, Tần Yến khẽ nhướng mày, ngước mắt nhìn người đang định quét sạch bóng trên bàn, tựa hồ hiểu ra điều gì.

Anh cúi đầu mỉm cười, nhấc chân đến gần Lương Tây Kinh, cố ý nói: "Tôi nghe nói rằng cậu và cô Tiền đang trở nên thân thiết hơn?”

Lương Tây Kinh để quả bóng cuối cùng rơi vào lưới, thản nhiên liếc nhìn anh ta: "Cậu rảnh lắm à?”

Tần Yến: "Thời gian để quan tâm đến cậu thì vẫn có thể bỏ ra."

Lương Tây Kinh cười nhẹ, nhưng không thèm trả lời.

Tần Yến không mong đợi anh ta trả lời, trêu chọc: "Tôi nghe mọi người nói rằng bọn cậu đã đi ăn đồ Nhật cùng nhau vài ngày trước."

Trong vòng quan hẹ của họ, loại tin đồn này lan truyền nhanh nhất.

Nghe được ý mỉa mai trong lời nói của anh, Lương Tây Kinh nhìn anh cảnh cáo.

Tần Yến cười, thấp giọng hỏi: "Thư ký Thi đã chọn nhà hàng, phải không?”

Anh ấy là người duy nhất trong số anh em biết mối quan hệ giữa Lương Tây Kinh và Thi Hảo.

“……”

Lương Tây Kinh sắp xếp lại những quả bóng trên bàn trước khi phát ra âm thanh: "Cậu thực sự rất rảnh đấy."

Tần Yên mím môi: "Làm thế nào mà hôm nay thư ký Thi lại để cậu đi vậy? Cô ấy sẽ không tức giận vì cậu đã ăn tối với cô Tiền, phải không?”

“Cô ấy sẽ không." Lương Tây Kinh nói.

Tần Yên nhướng mày: "Chắc chắn?”

Lương Tây Kinh ậm ừ, nhưng không giải thích gì nhiều.

Tần Yến biết rằng không có gì để hỏi từ Lương Tây Kinh, vì vậy anh ấy đã thay đổi chủ đề: "Cậu sẽ đưa ai đến hội nghị thượng đỉnh tài chính ở thành phố Bình trong một thời gian nữa?”

Lương Tây Kinh: "Thi Hảo"

Tần Yến dừng lại và nhắc nhở anh ta: "Thành phố Bình là địa bàn của nhà họ Tiền."

Lương Tây Kinh hạ thấp phần thân trên của mình, lại nhắm và bắn, với giọng điệu bình tĩnh: "Vậy thì sao."

“……”

Sau vài giây suy nghĩ, Tần Yến có lẽ đã biết ý của anh ta: "Cậu thực sự là——”Anh dừng lại, cười và nói: "Sau đó tôi sẽ đi xem náo nhiệt."

Lương Tây Kinh: "……”

Sau khi chơi vài vòng, Lương Tây Kinh nhìn đồng hồ trên tường, ước lượng sức dạo phố của Thi Hảo. Anh cầm điện thoại di động trên bàn rượu lên thì nhìn thấy tin nhắn mà Thi Hảo đã gửi nửa giờ trước.

Lương Tây Kinh nhướng mày, nói gì đó với Tần Yến rồi rời đi.

Hứa Thật đi vệ sinh, khi quay lại thì Lương Tây Kinh đã biến mất.

Anh nhìn xung quanh và hỏi: "Còn những người khác thì sao?”

Tần Yến: "Đi rồi."

Hứa Thật: "……Chưa đến chín giờ, cậu ta đã về rồi?” Anh khϊếp sợ: "Cậu ta làm việc và nghỉ ngơi theo style người già, dưỡng sinh à. Nếu tớ mà không biết cậu ta đang độc thân, không khéo tớ sẽ nghi ngờ rằng cậu ta giấu ai trong nhà đấy."

Nụ cười của Tần Yến mập mờ không rõ: "Làm sao cậu biết nhà cậu ấy không có giấu ai cả?”

Hứa Thật: "Tất nhiên là tớ biết."

Cậu chàng vào khoảng thời gian truóc đấy từng bất ngờ tập kích nhà Lương Tây Kinh, nhà của hắn không tìm ra bất cứ một dấu vệt nào thể hiện từng có phụ nữ sống ở đây.

Sau khi nhận được câu trả lời, Tần Yến mỉm cười không nói lời nào.

-

Khi Lương Tây Kinh tìm thấy Thi Hảo, cô ấy đang đứng ở quảng trường lắng nghe mọi người hát.

Anh quan sát cô từ xa một lúc, nhưng cô vẫn không để ý.

Màn hình điện thoại sáng lên, Thi Hảo nhìn kỹ rồi quay lại tới bên chiếc ô tô màu đen đậu bên đường.

Cô ngước mắt lên nhìn cửa sổ xe đang hạ xuống.

Thi Hảo bất ngờ tới gần, mở cửa ghế phụ ngồi lên: "Anh không ăn tối với Hứa Thật và những người khác sao?”

Lương Tây Kinh chậm rãi nói, ánh mắt anh rơi trên mặt cô, rồi dừng lại trên đôi môi mấp máy của cô: "Tôi không uống rượu."

Thi Hảo à như đáp lại, và không hỏi thêm câu nào nữa.

Thắt dây an toàn, Lương Tây Kinh lái xe đi.

Trong buồng lái trầm mặc một hồi, Lương Tây Kinh hỏi: "Không mua bất cứ thứ gì?”

Thi Hảo vốn định nói cô không thấy có gì thú vị, lại đột nhiên nhớ tới bị trừ tiền thưởng cao, lời ít ý nhiều: "Giám đốc Lương thực sự là quý nhân hay quên."

Lương Tây Kinh nghe thấy sự âm dương quái khí của cô ấy, khoé miệng như cười: "Tôi lát nữa sẽ hỏi bộ tài vụ."

Thi Hảo: "?”

Lương Tây Kinh quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười trên môi: "Tháng này có phải là quên trả lương cho thư ký Thi của chúng ta không?”

“……”

Thi Hảo bị hắn làm nghẹn lời, không muốn cùng hắn nói chuyện.

Đột nhiên, Lương Tây Kinh gọi tên cô: "Thi Hảo"

Thi Hảo: "Có chuyện thì cứ nói thẳng."

Lương Tây Kinh khẽ cười, lái xe đậu ở ven đường, dưới một tán cây xanh um tươi tốt.

Thi Hảo kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi hắn dừng xe làm gì, đã nghe thấy tiếng tháo dây an toàn. Trong nháy mắt, Lương Tây Kinh dùng ngón tay thon dài lau đi vết son trên môi cô, cúi người hôn lấy đôi môi của cô.