Chương 11: Thả lỏng

Hắn không dám nhìn kỹ "Tạ đại nhân" đến lúc ban ngày kia, cũng căn bản không biết đó là hạng người gì.

Lại nói tiếp, Chu gia đã có thể nhẹ nhàng mua chuộc được đám quan lại Thục Châu, nói không chừng cũng đã sớm mua chuộc được vị đại thần này.

Cho nên, dù thế nào hắn cũng không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở gì, vạn nhất lộ ra chuyện hắn không ngốc cũng không câm, trên đường hồi kinh chắc chắn Chung Kỳ Vân sẽ "không may qua đời trên đường đi vì bị thương nặng".

Cho dù người nọ không bị mua chuộc thì Chung Kỳ Vân vẫn cảm thấy chuyện này còn liên quan đến đám người Chu gia, huyện Cẩm Xuyên, phủ Thục Châu....

Chỉ sợ vị Tạ đại nhân kia cũng sẽ không vì cái mạng nhỏ này của hắn mà khiêu chiến với một thế lực lớn như vậy? Cho dù vị Tạ đại nhân đó có là một Bao Công chí công vô tư thứ hai cũng phải xem y có năng lực lay chuyển chuyện này không đã!

Chung Kỳ Vân cảm thấy không ổn, hắn đã vui mừng quá sớm rồi. Nói cho cùng, vị Tạ đại nhân kia không đáng tin, không thể phó thác mệnh mình vào người y, biện pháp duy nhất đảm bảo chắc chắn có thể bảo toàn tính mạng chỉ có chạy thoát.

Chỉ có trốn đi.

Nhưng nên trốn như thế nào?

Trần Ách nhi này vốn là vì ăn không đủ no mà rất suy yếu. Bây giờ còn ở trong lao chịu khổ mấy ngày không nói, chỉ với đống vết thương chằng chịt trên người đã khiến hắn không có sức lực mà chạy trốn.

Nếu là cơ thể trước kia, hắn muốn đánh ngã vị Tạ đại nhân đó chắc chắn là dễ dàng như trở bàn tay, còn có thể có thừa sức lực để chạy trốn.

Nhưng bây giờ….

Là một trọng phạm, chắc hẳn ngày mai áp giải người cũng sẽ đến không ít nơi nhưng tay chân đều bị khóa bởi xiềng xích, làm sao để trốn?

Nghĩ tới đây, Chung Kỳ Vân vốn đang hừng hực khí thế bỗng chốc lạnh đi vài phần, người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Quên đi, không nghĩ nữa, chỉ có thể đến lúc đó rồi tùy cơ ứng biến, mặc cho số phận.

Thở nhẹ một hơi, hiện tại trái phải đều trốn không thoát, hắn nghĩ những điều này cũng vô dụng. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cố gắng chăm sóc thân thể khôi phục thể lực. Hắn có nghe mấy tử tù cùng phòng giam có nhắc tới, từ Thục Châu đến kinh thành cũng cần ít nhất nửa tháng.

Nửa tháng cho dù có khổ sở, phỏng chừng cũng sẽ không khổ hơn so với lúc ở trong phòng giam này, hẳn là đủ để hắn dưỡng lại cơ thể rồi.

Nghĩ thông suốt mọi thứ xong, thần kinh căng thẳng mười ngày cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Chỉ trong chốc lát, Chung Kỳ Vân đã dựa đầu vào tường đất mê man ngủ thϊếp đi.

Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang, ngục tốt cũng vừa vặn đưa đồ ăn tới. Đợi hắn ăn xong, Chung Kỳ Vân vốn tưởng rằng hắn sẽ bị áp giải ra ngoài, nào biết lại đưa hắn tới một phòng giam trống ở cuối địa lao, khi Chung Kỳ Vân còn chưa kịp phản ứng, một thùng nước bị nâng lên trực tiếp hắt vào người hắn.

Ướt sũng từ đầu đến chân.