Chương 18: Làm sao có thể

Hiển nhiên Giải Sai còn chưa tỉnh táo vội vàng rút bội đao từ bên hông ra, ý muốn đe dọa một phen, một giây sau lại bị người ta một cước đạp ngã nhào.

“Đều tỉnh lại cho ta! Tỉnh tỉnh! Mấy người các ngươi trông coi một tên tù nhân đi đứng không tiện còn có thể để cho hắn chạy mất?”

“Cái, cái gì chạy rồi? "Giải Sai có chút mơ hồ.

“Chu Hữu Linh! Phạm nhân!” Chương Hồng giả bộ cực kỳ giận dữ, một tay kéo Giải Sai trực đêm nay lên, ném tới trước mặt Tạ Vấn Uyên: "Hôm nay là ngươi trực? Phạm nhân chạy trốn lại không ai phát hiện? Tất cả đều ngủ chết hết rồi hả?! Nếu không là Diên Trách tiểu ca ban đêm thức dậy thuận đường kiểm tra một chút, chỉ sợ ngày mai ba người các ngươi tỉnh ngủ, vậy Chu Hữu Linh cũng đã trốn về Chu gia rồi!"

Giải Sai hôm qua phụ trách trông coi đã hoàn toàn tỉnh táo, cuống quít nhìn quanh bốn phía, lập tức phát hiện không thấy "Trần Ách nhi" kia. Lại vội vàng sờ về phía bên hông đeo chìa khóa xiềng chân của mình, cũng không thu hoạch được gì…

“Làm sao, làm sao, làm sao có thể!" Giải Sai quỳ gối trước mặt Tạ Vấn Uyên, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Tạ Vấn Uyên đang giận dữ đứng trước xe ngựa: "Đại, đại nhân! Không thể như vậy, Trần, không, rõ ràng Chu Hữu Linh đã hóa điên, làm sao có khả năng trộm chìa khóa còn thừa dịp đêm tối chạy trốn?!

Tạ Vấn Uyên nhìn chằm chằm Giải Sai trước mặt, "đè nén tức giận" nói: "Ai biết hắn có điên thật hay không! Nói điên cũng là các ngươi điên, để một người lớn sống sờ sờ cứ như vậy chạy trốn, các ngươi còn nói hắn là điên? Ba người..."

Tạ Vấn Uyên tức giận: "Ba người lại không trông coi được một kẻ ngốc? Chỉ sợ các ngươi không xem Chu Hữu Linh là tên ngốc mà ngược lại, xem ta là tên ngốc để các ngươi qua mặt đi! Chẳng lẽ các ngươi đã nhận được chỗ tốt của Chu gia, đã thông đồng từ sớm thả hắn đi!”

“Đại nhân oan uổng quá!" Ba Giải Sai nghe xong lời này, mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng quỳ xuống dập đầu:" Đám tiểu nhân quả thực không biết hắn đã chạy trốn khi nào.”

"Đúng vậy đúng vậy, có cho ba người chúng ta một trăm lá gan, ta cũng không dám tự ý thả tội phạm a, đây chính là tội lớn mất đầu!"

“Tạ đại nhân xin ngài tra rõ chuyện này! Ta dùng tính mạng cả nhà bảo đảm, chỉ trời thề, ta Tiền Vũ Triết, tối nay tuyệt không có thả tù phạm này đi!"

Có lẽ lời thề này có tác dụng, Tạ Vấn Uyên giống như từ trong “tức giận” lấy lại chút bình tĩnh, do dự nói: "Đã lường trước các ngươi cũng không có lá gan này. Có lẽ là tên Chu Hữu Linh này âm hiểm giảo hoạt, ngay từ đầu đã giả vờ ngu ngốc, chuẩn bị tối nay chạy trốn.”

“Không có khả năng!" Tiền Vũ Triết vội la lên: "Hắn không có khả năng là đáng giả vờ!”

Tạ Vấn Uyên nghe vậy nghi hoặc nhìn sang: "Nói như vậy là ý gì?”

“Cái này......" Nhất thời Giải Sai không biết nên trả lời như thế nào.