Chương 2: Chú ấy biết cậu tới đại học A học không

Chương 2: Chú ấy biết cậu tới đại học A học không

“Không phải.” Từ Gia vội vàng phủ nhận: “Nơi này là thành phố mình sinh ra, mình thích nơi này không phải rất bình thường à?”

Người bên cạnh đều cảm thấy với thành tích nổi trội của Từ Gia, thì nên đến trường đại học đứng đầu trong nước.

Mẹ biết cô muốn về Cảnh Thị học đại học, lại càng như bị bệnh tâm thần náo loạn một trận, thậm chí uy hϊếp muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy, mặc cô ấy tự sinh tự diệt.

Cho dù như thế, Từ Gia vẫn đến đây, cô đã 18 tuổi, là người trưởng thành, cô có năng lực chịu trách nhiệm vì lựa chọn của mình.

“Nhưng cha cậu là phó hiệu trưởng của trường đại học A mà, hai người luôn có cơ hội gặp mặt, chú ấy biết cậu tới đại học A học không?”

Từ Gia lắc đầu: “Mình không rõ lắm.”

Từ khi cô tốt nghiệp tiểu học bị mẹ chuyển đến Nghi Thị xong, cha cũng biến mất trong thế giới của cô, không có một chút tin tức nào.

Sáu năm qua có khả năng hắn đã sớm có gia đình mới, cũng có khả năng quên cô không còn một mảnh.

Trong trí nhớ của Từ Gia, bóng dáng cao thẳng luôn nắm tay cô đưa cô tới trường, theo dòng chảy của thời gian cũng dần trở nên mơ hồ.

Có khả năng lúc đó Từ Gia còn nhỏ quá yên tĩnh trầm mặc, không hoạt bát đáng yêu giống như đứa bé bình thường, sẽ không được người lớn yêu thích, mới bị cha vứt bỏ như vậy.

Thấy biểu cảm của Từ Gia buồn bực, Tô Thanh Vũ nói sang chuyện khác:

“Có muốn ra ngoài đi dạo không? Cậu đã nhiều năm không trở về, Cảnh Thị cũng thay đổi nhiều, không kém thành phố lớn như Nghi Thị đâu.”

Từ Gia gật đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra má lúm đồng tiền hơi nhạt.

“Cậu đợi mình đi thay quần áo đã.” Từ Gia nói.

Cô lấy một chiếc váy trong ngăn tủ ra, đến phòng tắm thay, ra ngoài thì nghe thấy giọng nói hùng hùng hổ hổ của Tô Thanh Vũ.

“Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp… Từ Gia Gia, 6 năm qua cậu ngâm mình trong sữa bò lớn lên à?”

Từ Gia không hiểu chuyện gì.

Tô Thanh Vũ nói: “Ngực của cậu to một cách thái quá rồi, có thấy không?”

Từ Gia bị lời nói thô tục của cô ấy làm cho đỏ mặt, giơ tay che ngực mình: “Đừng nhìn lung tung.”

“Chậc chậc.”

Tô Thanh Vũ bước về trước mấy bước, hai tay đặt lên ngực Từ Gia.

Vừa mới chạm lên như vậy, Từ Gia sợ tới mức vội né tránh: “Đừng quậy, đừng quậy mà!”

Hai chị em tốt ầm ĩ một lát như vậy, mới thu thập xong ra cửa.