Chương 3: Gặp lại

Chương 3: Gặp lại

Hai người đi tàu điện ngầm đến nội thành, đi dạo đường dành riêng cho người đi bộ, uống trà sữa, ăn đồ ăn ngon trong trí nhớ, khi về trường đã hơn 9 giờ.

Khi đi ngang qua quán nướng, Tô Thanh Vũ còn nói muốn ăn xiên nướng, Từ Gia không thích mùi khói nên đứng ở cửa trường học đợi cô ấy.

Gió hè ban đêm mát rượi, thổi tan oi bức lưu lại ban ngày, cũng nhẹ nhàng vén làn váy của cô lên.

Từ Gia cúi đầu lướt di động, chuyên tâm xem nhóm lớp nói chuyện, không chú ý tới có chiếc xe màu đen chậm rãi đỗ lại bên cạnh, cửa xe chỗ ghế lái được đẩy ra, sau đó một người đàn ông rất cao chân dài, mặc âu phục đi ra.

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn sườn mặt của cô, nhìn một lúc lâu mới thử gọi một tiếng:

“Gia Gia?”

Giọng nói vô cùng quen thuộc, bất ngờ không phòng ngự lọt vào tai Từ Gia, cô bất ngờ ngẩng đầu, gần như kinh hoảng nhìn người đàn ông trước mặt.

Chỉ nhìn thoáng qua, người đàn ông cao gầy trước mắt hoàn toàn trùng khớp với bóng dáng hoàn mỹ trong trí nhớ của cô.

Gió đêm thổi qua, lướt qua mái tóc dài của Từ Gia, sợi tóc che khuất tầm mắt của cô, khiến bóng dáng của người đàn ông trước mắt trở nên không chân thật.

Cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập rất nhanh, cảm xúc hoảng loạn nhanh chóng lan tràn ra.

Từ Gia nhanh chóng vươn tay vén lọn tóc hỗn độn ra sau tai, ánh mắt lại nhìn về phía bên chân.

6 năm chưa từng xưng hô như vậy, nhất thời không thể gọi ra miệng.

Chỉ có thể im lặng gọi một tiếng trong lòng: Cha.

Người đàn ông không chỉ không để ý cô không gọi hắn, chỉ dò hỏi: “Không phải là con đến Bắc Kinh đi học sao?”

Nhiều năm trôi qua như vậy hắn vẫn tuấn tú như trước, giọng nói vẫn như cũ, trong lạnh lùng kèm theo chút từ tính, nghe có cảm giác khoảng cách, nhưng vẫn khiến Từ Gia cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Từ Gia không biết hắn nghe được tin tức sai lầm này từ đâu, cũng không giải thích nhiều, chỉ im lặng lắc đầu.

Hai người thật sự đã lâu không gặp mặt, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói từ đâu, đứng cách mấy bước xa, đối diện không nói câu nào.

Tô Thanh Vũ mua xiên nướng xong, xách theo túi chạy chậm trở về bên cạnh Từ Gia, đợi khi cô ấy thấy rõ bóng dáng người đàn ông bên cạnh, cũng kinh ngạc há to miệng:

“Gia Gia, chú ấy… Chú ấy…”

Không đợi cô ấy nói ra, Từ Gia đã kéo cánh tay cô ấy đi nhanh vào trong cổng trường.