Chương 1: Mất tích

Malaysia, Penang.

Trong văn phòng Tổng lãnh sự quán ở Penang, TV đang phát bản tin của Kênh 1.

“Rạng sáng ngày hôm nay đã xảy ra một vụ nổ lớn tại nhà máy Jabil, cho đến 2 giờ chiều ngọn lửa vẫn chưa được dập tắt, tổng cộng có 78 người đã thiệt mạng và hơn 600 người bị thương. Bệnh viện Penang Adventist toàn lực giải cứu...”

Hoàng Dĩnh tắt TV, cho cơm nước cốt dừa vào miệng, nhai ngấu nghiến.

Bệnh viện Penang Adventist.

Cô thầm niệm bốn chữ này.

Vào buổi sáng, một y tá từ Bệnh viện Penang Adventist đến nhờ cô giúp đỡ.

Có một bác sĩ người Trung Quốc họ Khương, dường như đã mất tích trong quá trình giải cứu vụ nổ.

Với tư cách là tùy viên của Văn phòng giả quyết vấn đề Hoa kiều của lãnh sự quán, Hoàng Dĩnh thường giải quyết một số vấn đề nhỏ nhặt không ai biết đến. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy, cô rất nghi ngờ không biết mình có thể giúp được gì không.

Cô hít một hơi thật sâu, xoắn một hạt gạo nếp, dán tờ giấy trắng lên tường, bắt đầu sắp xếp thông tin theo trí nhớ của mình.

Hoặc là nói, cô đang vụng về bắt chước cách các bộ phim truyền hình điều tra tội phạm tìm kiếm nạn nhân như thế nào.

Bởi vì bệnh viện thật sự thiếu nhân lực, y tá vội vàng giải thích vài câu đã nhanh chóng quay lại hiện trường trợ giúp.

Thông tin y tá này đưa ra rất hạn chế, để lại một mê cung bí ẩn cho cô phán đoán.

Theo như lời của y tá, bác sĩ này đã được phái đến đến bệnh viện Penang Adventist thông qua một chương trình hỗ trợ y tế.

Lần cuối cùng cô ấy xuất hiện trước khi mất tích là lúc thay ca buổi chiều ngày hôm qua.

Đó là mười hai giờ trước khi vụ nổ xảy ra.

Hoàng Dĩnh nhìn sơ đồ manh mối ít ỏi đến đáng thương, không khỏi nhíu mày.

Cô y tá nói giọng Mã Lai rất nặng, và cô thậm chí còn không biết tên đầy đủ của bác sĩ Khương.

Cô lao vào máy tính và kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh, Hoàng Dĩnh vừa lướt chuột vừa thấy hoảng hốt.

Penang không phải là một vùng quê hẻo lánh kém nổi tiếng ở Đông Nam Á, thủ đô thành phố được xếp hạng là khu vực đô thị lớn thứ hai ở Malaysia.

Sao một bác sĩ có thể đột nhiên biến mất trong không khí ở nơi đây.

Hoàng Dĩnh không tin vào những giai thoại có thể xảy ra lúc mười hai giờ đêm.

Nhưng tiếng sấm âm ỉ lúc sáng sớm vẫn còn văng vẳng bên tai, trước khi tiếng nổ vang lên, không ai lường trước được sự xuất hiện của nó.

Con chuột từ từ dừng lại, Hoàng Dĩnh nhìn chằm chằm vào cái tên được hệ thống máy tính truy xuất.

‘Khương Linh’

Tiếng Linh du dương, hình ảnh đối tượng hiện lên vắng lặng. Tên của người đẹp lạnh lùng như vậy thật sự không phù hợp với mũi đất nhiệt đới ở vĩ độ thứ năm xích đạo này.

Hoàng Dĩnh dần dần rơi vào trầm ngâm, nhìn lên bầu trời, nghĩ về những gì có thể đã xảy ra vào đêm qua.

Bây giờ là tháng 9, là mùa gió mùa Tây Nam.

Nhưng rốt cuộc là ngọn gió nào đã đưa Khương Linh đến đây, lại là ngọn gió nào đã giấu cô ở mảnh đất Nam Dương này?