Chương 2: 9 inch

Đêm qua, Yepu Bar.

Phong cách trang trí nơi đây theo phong cách cổ điển tỏa sáng với đèn neon trong bóng tối và giai điệu của ban nhạc du dương lên rằng thu hút bạn sẽ không bao giờ về nhà cho đến khi say rượu. Những ly rượu được phục vụ tại quầy bar đúng như mong đợi và mùi thơm của rượu hơi say làm say lòng người và dần tước đi sự tỉnh táo của họ.

Tầng một rất ồn ào nhưng phía trên tầng hai thì lại yên tĩnh đến lạ kỳ.

Một thanh niên mặc áo polo nào đó quyết định bước qua sự im lặng này, kéo cậu bạn mọt sách của mình nhảy lên.

”Chậm lại! ”Anh chàng mọt sách thở hổn hển mệt mỏi.

”Không thể chậm lại! Cậu không nghe người bàn bên cạnh nói gì sao, mỹ nhân trên sân thượng rất xinh đẹp tính tình lạnh lùng, nhưng trong số những người đàn ông mà cô ấy cố bắt chuyện đều không có người đàn ông nào thành công, tôi không tin điều này được. Cậu bạn mặc polo háo hức muốn thử sức.

Chàng trai nhìn vẻ ngoài của mọt sách tức giận và chửi thề đến mức vô tình tông phải nữ nhân viên pha chế đang bưng đĩa.

Nữ nhân viên pha chế cũng không khó chịu, vừa nghe hắn chửi thề, cười thêm muốn thêm dầu vào đống lửa: “Đi nhanh đi, chủ quán đã nói ai có thể qua đêm với cô ấy sẽ được miễn phí mở cửa.”

Tên mọt sách này có vẻ thông minh hơn, nhận ra giọng điệu mỉa mai của nữ nhân viên pha chế nên nhanh chóng khuyên bạn mình dừng lại chuyện ngu ngốc này, không quên hỏi chuyện với nữ pha chế.

”Bây giờ cậu đã hỏi đúng người rồi, nghe nói cô ấy chỉ có một quy tắc bắt chuyện.” Nữ pha chế rượu cố tình nửa úp nửa mở ra vẻ bí hiểm:”Những người dưới 18 sẽ không được xem xét khả năng đâu.”

Chàng trai mặc polo lập tức lấy CMND ra ném điên cuồng, nói một cách tự mãn: “Đơn giản vậy sao? Tôi đã hơn mười tám tuổi rồi này.”

Thẻ đưa ra như vô hình chung thấy được một chiếc đuôi không ngừng vẫy điên cuồng của cậu ta.

Nó giống như một con cá khác nghĩ rằng nó đã câu đượ.

”Cậu có thực sự nghĩ rằng mười tám đề cập đến tuổi tác ư?”Nữ bartender thành công nhử mồi, giễu cợt: "Dùng đũng quần của cậu mà suy nghĩ xem, nó dài đến bao nhiêu centimet?"

Kích thước mười tám cm.

Con số này đủ để khiến tất cả đàn ông châu Á phải hít thở không thông một lúc, yêu cầu kén chọn như vậy chắc chắn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của nam giới, so sánh chắc chắn sẽ thất bại và lao đầu vào nhau để tự tử mất.

Chẳng trách anh chàng bàn bên cạnh còn động viên tôi tới, cậu chàng mặc polo lẩm bẩm: “Tôi chỉ lớn hơn một chút mà cậu còn dám cười nhạo tôi! Người phụ nữ xinh đẹp đó thật nhàm chán, khi đến quán bar lại kén chọn đàn ông như vậy, cô ấy thực sự là một con người lòng dạ ác quỷ. Đẹp có ích gì? Nó không giống với việc ăn được ngon.”

Tên mọt sách thắt chặt thắt lưng, giọng chua chát: “Đúng vậy, tôi nghĩ cô ấy không lạnh lùng, cô ấy chỉ giả vờ xa cách và câu vài con cá mà thôi, tôi thật mmuốn cho cô ấy xem số liệu điều tra dân số và nói với cô ấy rằng kích thước trung bình của đàn ông châu Á là...ưm ưʍ...”

Chàng trai có vẻ ngoài mọt sách trước khi kịp nói xong, chàng trai mặc polo đã bịt miệng lại, cố gắng hết sức để tránh nghe thấy con số khó chịu và tự sỉ nhục mình bản thân mình.

Bên cạnh, nữ bartender đứng ngoài sự việc vừa cười vừa xem tiết mục.

Trong quán bar có đủ loại đàn ông, nhiều người ăn mặc bảnh bao nhưng dù ăn mặc bảnh bao đến đâu cũng lộ bộ mặt ghê tởm để bắt chuyện thỏa mãn nhu cầu nguyên thủy của một con thú háo sắc dục.

Ít nhất động vật mạnh mẽ bản năng có thể thẳng thắn thừa nhận, và cũng chỉ có nam nhân mạnh mẽ nhất mới có quyền yêu cầu quan hệ, thay vì bôi nhọ danh tiếng mỹ nhân, mong cô gái nọ rơi xuống bùn nhân cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân nha.