Chương 10: Con thú

Khi mặt trời vừa mọc, một con diều hâu đầu đen bay ngang qua con hẻm phía Tây quán bar, bóng của nó che mất một khoảng trời.

Hoàng Dĩnh dừng lại, cúi xuống nhặt những mảnh kính còn sót lại.

Đây có phải là kính của cô không, Khương Linh?

Cô ấy lau mồ hôi nóng trên trán và lẩm bẩm một mình.

Đã hơn một ngày trôi qua kể từ khi được báo mất tích, bác sĩ không phải là nghề có thể tùy tiện rời khỏi vị trí, Hoàng Dĩnh dần dần có linh cảm rằng Khương Linh có thể đã bị bắt cóc.

Hiện trường vụ nổ vô cùng hỗn loạn và không thích hợp để điều tra nhanh chóng nên cô quyết định thay đổi cách tiếp cận và nhờ một người Trung Quốc quen thuộc ở công ty viễn thông kiểm tra hồ sơ tín hiệu của Khương Linh.

Việc cập nhật hệ thống định vị của nhà điều hành đã bị trì hoãn và hồ sơ chỉ có thể được truy tìm từ đêm hôm trước, hiển thị vị trí tại Yepu Bar.

Đây là nơi tín hiệu điểm dừng chân cuối cùng của Khương Linh.

Để xác nhận linh cảm của mình, Hoàng Dĩnh đã bắt xe buýt gần đó vội vã đến đây, đi vòng quanh vài lần, cô phát hiện thấy kính vỡ trên mặt đất.

Bằng chứng xác thực đã có, nhưng những kẻ bắt cóc lại không hề gửi tin nhắn tống tiền nào, rõ ràng tội ác có chủ đích.

Khương Linh có lẽ đã gặp phải một người không nên quen biết ở quán bar.

Hoàng Dĩnh nắm chặt khung gương gãy trong tay, cố gắng đặt mình vào vị trí của Khương Linh.

Trước khi đổi ca, Khương Linh đã trải qua mấy lần chấn thương và phẫu thuật gãy xương, thể lực còn lại rất ít ỏi. Trong mắt người phụ này, người sống chỉ là những sinh vật dựa được cấu tạo từ nguồn carbon bình thường, trừ khi có một số đặc điểm khiến cô hứng thú, nếu không sẽ cô khó có thể đối xử tốt với ai, dù là nhìn vào mặt một chút.

Theo logic tương tự, người đó cũng có hứng thú với một đặc điểm nào đó của Khương Linh, cho nên tạm thời chủ động tiếp cận bắt giữ lấy cô.

Hoàng Dĩnh không khỏi cảm thấy sợ hãi, thầm cầu nguyện rằng chiếc kính của Khương Linh sẽ bảo vệ cô ấy khỏi thảm họa đẫm máu.

Ngẩng đầu nhìn về phía xa, toàn bộ bức tường của con hẻm chật hẹp không có cửa sổ, mái gạch trắng xanh phía trên đón gió rất yên tĩnh.

Tầng thượng thực sự là nơi lý tưởng để kể những câu chuyện dài.

Nếu là Khương Linh thật sự cô rơi kính xuống, chuyện đã xảy ra trên sân thượng đêm đó sự tình thật sự là thế nào?

*

”Hừ, kính của tôi đâu rồi?”

Trong màn đêm ưu tối, người đẹp bối rối hỏi.

Mất đi chiếc mặt nạ vỏ bọc bảo vệ mình đi, Khương Linh cô cũng mất đi tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, thế giới trước mắt cô dường như đã mờ mịt, cô không hề biết rằng chiếc váy của mình đã tuột ra khỏi sợi chỉ và hai bầu ngực tiêu ngọc nhu thuận đều là được người đàn ông nhìn vào.

Không chỉ nhìn mà còn chạm vào nó.

Chính vì điều này mà nhìn đâu cô cũng chỉ có thể nhìn thấy một khung cảnh mơ hồ và mù mịt, cùng với đường viền xương trán ba chiều của người đàn ông.

Nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng vô cùng tinh nghịch.

Bùi Xu không biết mức độ cận thị của cô gái này đến mức nào, nhưng khi nhìn thấy đôi đồng tử ươn ướt khiến hắn thấy thương cho cô gái, có lẽ hắn đã hiểu rằng thị lực của cô rất kém và cô hầu như không biết gì về những điều tồi tệ mà hắn đã làm với cô .

Sự tương phản giữa lạnh lùng, kiêu ngạo, vẻ đẹp dâʍ đãиɠ và yếu đuối như vậy quá dễ thu hút những ý định xấu xa bắt đầu sinh sôi.

Con thú dâʍ ɖu͙© đang ngủ yên trong phần dưới cơ thể người đàn ông mơ hồ chứa đầy máu, hắn đột nhiên cau mày và buông cơ thể cô ra.