Chương 12

" giải hắn đến đây". Vừa dứt lời, một thân hình to lớn liền đổ ập bên cạnh cô ta.

" chủ tử xin tha mạng, tôi chỉ nghe lệnh chủ mẫu, đó thật sự không phải ý của tôi". mặc hắn van xin, Trương Minh Kiệt vẫn lạnh lùng lên tiếng.

" xử theo quy".

" dạ". đám thuộc hạ lôi tên đàn ông đó ra ngoài, không bao lâu liền truyền lên tiếng ra hét, sau đó không nghe thấy nữa.

An Nhiên run sợ nhìn hắn, hắn thật sự rất độc ác, một chút nương tay cũng không có.

" tôi đã cảnh báo cô không được gây chuyện với Ngọc Ly, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mạng cô ấy cô cũng dám lấy". Trương Minh Kiệt trong mắt tất cả điều lạnh lẽo, chỉ muốn một tay bóp chết cô ta.

" Trương Minh Kiệt, có trách thì trách anh không bảo vệ được cô ta, người sai cô ta liều mạng cứu tôi cũng là anh, bây giờ anh trách tôi, anh chính là vô dụng, haha".

" chát". Đám thuộc hạ không thương tiếc tát vào mặt cô ta.

Cô ta chính là không còn đường lui, nếu đã dậy còn gì phải giữ kẻ nữa chứ.

Trương Minh Kiệt nghe cô ta nói, sự tức giận như càng bọc phát, nhưng cô ta nói không sai, chính hắn là người đẩy cô ra xa mình, chính hắn là người khiến mạng sống của cô bị đe dạo.

" thưởng cô ta cho các người". bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.

Đám thuộc hạ nghe hắn nói vậy liền không thương tiếc kéo cô ta vào bên trong, không bao lâu liền vọng lên tiếng la hét của cô ta, rồi đến tiếng rêи ɾỉ, sau đo không nghe thấy nữa, đến khi bọn họ dừng lại, hơi thở của cô ta cũng dừng theo.

Lúc đầu hắn để cô ta bên cạnh bởi vì ba cô ta có ơn cứu mạng hắn, nhưng ơn cứu mạng đó Ngọc Ly đã trả giúp hắn rồi, hắn cũng không còn lí do gì giữ cô ta lại bên cạnh cả.

*~~

" Từ Minh Hạo anh là không biết kiềm chế sao". lần nào cũng vậy, rút sạch khí lực của cô.

Anh mặc kệ tiếng la hét của cô, bên dưới vẫn không ngừng hoạt động, mỗi cái đi vào của anh điều đυ.ng đến nơi sâu nhất của cô, khiến cô không thể không suиɠ sướиɠ, nhưng mỗi lần như vậy cô điều không còn sức lực để nhức nhích nữa.

" Từ Minh Hạo, anh mau đi xuống, em không muốn nữa". nếu còn làm nữa, cô nhất định sẽ ngất xỉu.

" một lần nữa". anh cúi người ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, dẫn dụ cô hòa hợp với mình.

Cô rùng mình một cái chưa kịp lên tiếng bên dưới đã bị lấp đầy, người bên trên nhiệt tình luân động, mặc kệ cào xé của người bên dưới.

Đến khi nhìn xuống người bên dưới đã không còn sức lực mà thϊếp đi, anh cưng chiều ôm cô đặt vào bồn tắm, rửa sạch chất dịch trên người của cô, sau đó ôm cô trở lại giường đắp chăn cùng cô chìm vào giấc ngủ.

*~~

Tố Hạ Nhu từ ngày bị cô đánh đến nay cũng chưa bước được ra khỏi Tố gia, mọi hoạt động điều phải có người giúp đỡ, Ngọc Ly ra tay với cô ta, nói nặng không nặng, nhẹ không nhẹ, nhưng để hoàn toàn bình phục, mất ít nhất phải một tháng.

" Ngọc Ly sao, hay lắm, dám khiến tôi thành ra như vậy, tôi nhất định không tha cho cô ta". Tố Hạ Nhu nhìn kết quả chỉ vỏn vẹn vài chữ, Ngọc Ly, phu nhân Mộc gia, còn lại cái gì cũng không điều tra được.

" Tố tiểu thư, thân thế cô ta bí ẩn như vậy, chắc chắn không được xem thường". thuộc hạ cô ta nhìn cô ta nghiêm túc nói, kinh nghiệm hắn làm việc trong hắc đạo đã lâu, nên nhưng người như vậy không thể xem thường.

" Chính Hạo che giấu thân phận cô ta, với bản lĩnh cô ta có thể sao". Tố Hạ Nhu khinh thương nói, trong mắt cô ta cô cũng như bao người phụ nữ khác, điều muốn bám lấy anh.

" nhưng…".

" cậu còn muốn nói gì nữa" cô ta cắt ngang lời hắn ta.

" không có". hắn đưa mắt nhìn cô ta có chút thương hại, hắn chỉ muốn khuyên cô ta tốt nhất đừng đυ.ng đến người của Lôi Điện, nếu Ngọc Ly thân thế bình thường, nhưng lại được Từ Minh Hạo che chở, nếu va vào chắc chắn kết cuộc không hề tốt, hắn tốt nhất vẫn là không nên xen vào.

" cậu có thể đi". Cô ta không nhìn đến hắn, chỉ chăm chú nhìn tờ kết quả, trong mắt tất cả điều là tia khát máu.

Cô ta nhất định phải dành lại được tình yêu của Từ Minh Hạo, chỉ có anh mới khiến cái tên là chồng cô ta từ bỏ cô ta, cô ta thật sự sợ hãi hắn, hắn chính là tên ác ma, căn bản hắn chỉ xem cô ta là đồ chơi của hắn, hành hạ, phát tiết trên người cô ta.

~~~~~*~

" tiểu Nhi chị muốn đem cơm đến cho Từ Minh Hạo ". thức dậy không thấy anh, cô biết anh đã đến tập đoàn, huống hồ lúc cô thức dậy cũng đã đến trưa.

" tiểu tổ tông của tôi ơi, nói chuyện với em, chị đừng gọi thẳng họ tên ông chủ ra như vậy có được không". Mạc Nhi Nhi thật sự run sợ, thực sự Mạc Nhi Nhi vẫn không dám thích nghi với việc cô gọi họ tên của ông chủ ra như vậy.

" được". Ngọc Ly vui vẻ gật đầu.

Mạc Nhi Nhi nhìn cô gật đầu cũng không thả lỏng nổi, lần nào cô cũng gật đầu, nhưng lần sau lại vẫn đâu vào đấy.

" Ly Ly em đã gọi cho ông chủ nói chị sẽ đến chỗ ông chủ, cũng đã sai tài xế chuẩn bị xe, cậu ta đang đợi chị phía trước". Mạc Nhi Nhi dẫn cô ra xe, nhìn cô khuất sau cánh cổng mới xoay người trở vào làm việc.

Xe chạy không bao lâu liền đột ngột dừng lại.