Chương 4

Cô gắng lê thân thể đau nhức vào nhà tắm, rửa sạch dấu vết hoan ái hôm qua, đưa mắt nhìn cơ thể khắp nơi điều có dấu hôn để lại, khiến cô thật sự đau lòng, cái gì mà giữ thân trong sạch, cả đời này, thân thể này chỉ dành riêng cho hắn, bây giờ nhìn xem, cô xứng đáng sao, nhưng nếu xứng, liệu hắn có yêu cô sao.

Cố gắng hồi phục tinh thần, cầm lấy bộ váy đã để sẵn mặt vào, cô vừa bước ra khỏi nhà tắm, cánh cửa liền có người đẩy vào.

" Ngọc tiểu thư, ông chủ sai tôi đem đồ ăn sáng lên cho cô". Người làm để đồ ăn sáng lên bàn rồi xoay người ra ngoài.

Cô đưa mắt nhìn thức ăn chuẩn bị sẵn cho mình, một chút cũng không muốn ăn, xoay người đi về phía giường ngủ, cô bây giờ chỉ muốn ngủ.

Hai tiếng sau, người làm quay lại lấy đồ đựng thức ăn, thấy cô nằm ngủ trên giường, nhìn đến măm thức ăn vẫn còn nguyên, khiến người làm có chút sợ hãi, sợ ông chủ trách phạt, liền nhanh chóng báo cáo tình hình.

" ông chủ, Ngọc tiểu thư không dùng thức ăn".

Anh nghe người làm nói cô không chịu ăn, đứng dậy đi về phía phòng cô, cũng không quên dặn dò người làm.

" chuẩn bị phần ăn khác đem lên".

" dạ ông chủ".

Anh đi nhanh đến phòng cô, thuộc hạ nhìn thấy anh liền mở cửa anh vào, đưa mắt nhìn người phụ nữ đang cuộn mình trong chăn ngủ, không nghĩ nhiều liền đưa tay kéo cô dậy.

" Ngọc Ly, tại sao không chịu ăn".

" tôi không muốn ăn, tôi chỉ muốn ngủ". cô mắt vẫn nhắm chặt, cả người không tự chủ dựa sát vào anh.

Anh nhìn cô có chút lạ, thân người lại có chút nóng, liền đưa tay đặt lên trán cô.

" khốn kiếp, mau gọi Phùng Hiên". Cô bị sốt, không lẽ do đêm qua anh khiến cô quá sức.

Không bao lâu Phùng Hiên xuất hiện.

" lão đại".

" xem cô ấy thế nào".

Phùng Hiên nhìn theo hướng tay anh, thấy cô Phùng Hiên có chút giật mình, tại sao cô lại ở đây, nhưng cũng không quên nhiệm vụ, nhanh chóng kiểm tra cho cô, sau khi kiểm tra, cho cô uống thuốc xong, cậu liền nhanh chóng báo cáo tình hình.

" lão đại, đã cho uống thuốc nên không có gì đáng ngại, nguyên do bị sốt là do vết thương cũ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có thể bị động, dẫn đến nhiệt độ cơ thể tăng cao, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ không sao nữa, đợi khi cô ấy tỉnh, cho ấy ăn một chút cháo sau đó uống thuốc, bệnh của cô ấy sẽ hết ngay".

" được rồi cậu đi làm việc đi".

Phùng Hiên đưa mắt nhìn cô một lần nữa rồi cũng nhanh chóng ra ngoài, cô làm gì, lại khiến lão đại họ bận tâm như vậy chứ.

Trong phòng bây giờ chỉ còn anh và cô, nhìn người con gái nằm trên giường, khiến tâm trạng anh thật sự rối bời, không muốn nghĩ ngợi nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài.

*

" Kiệt, anh sao vậy, cả tháng nay anh không chịu về nhà". An Nhiên chạy đến nắm tay hắn kéo lại.

" An Nhiên, dạo này trong bang hơi nhiều việc, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh". Hắn vẫn vậy, vẫn ôn nhu với cô ta, nhưng sau cái chết của cô, hắn lại ít về nhà hơn.

Sau chuyện vừa xảy ra, nhân lực của hắn bị tiêu hao đáng kể, bây giờ hắn cố gắng sắp xếp lại đóng hỗn độn kia.

" dạ, anh cẩn thận". cô ta im lặng nhìn hắn rời đi, mặc dù hắn đối với cô ta luôn dịu dàng, nhưng tất cả chỉ là vì hắn nợ ân tình của ba cô ta.

Nhìn hắn khuất sau cánh cửa, cô ta hận không thể bầm Ngọc Ly ra từng trăm mảnh, mặc dù đã có thông tin xác định, chiếc xe lao từ vách núi lao thẳng xuống biển, đến khi họ tìm thấy, chỉ thấy chiếc xe lênh bênh trên mặt biển, cộng thêm việc chiếc xe do va chạm dẫn đến nổ tung, việc tìm kiếm đành chấm dứt và đưa ra kết luận.

*~~~

Lúc Ngọc Ly tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, có lẽ vừa hết sốt, cộng thêm ngày hôm qua không có gì trong bụng, nên đầu óc cô có chút choáng ván khi đứng dậy.

" Ngọc tiểu thư, ông chủ dặn khi cô tỉnh lại nhất định phải ăn chút cháo, sau đó uống thuốc". người làm Mạc Nhi Nhi đi đến bên cạnh đưa tay đỡ cô dậy.

" cô là". Ngọc Ly nhìn cô bé trước mặt, chắc nhỏ hơn cô không bao nhiêu.

" em tên Mạc Nhi Nhi, năm nay 17 tuổi, sẽ là người hầu riêng của Ngọc tiểu thư". Ông chủ có lệnh, Mạc Nhi Nhi sẽ là người hầu hạ riêng của cô.

" gọi tôi là chị Ly Ly được rồi".

" nhưng". Tiểu Nhi có chút do dự nhìn cô.

" em là người hầu riêng của tôi, không phải nên nghe lời tôi sao". Ngọc Ly nhìn Mạc Nhi Nhi, có chút bất đắc dĩ.

" dạ, Ly Ly , chị ăn chút cháo rồi uống thuốc, nếu lát nữa ông chủ về chị vẫn chưa ăn em nhất định sẽ bị mắng". Mạc Nhi Nhi nhìn cô nói, trong lòng có chút sợ hãi.

" được rồi". Ngọc Ly không muốn làm khó người làm, liền cầm chén cháo lên ăn, mặc dù không có khẩu vị nhưng vẫn cố gắng ăn hết, sau đó đưa tay nhận lấy thuốc Mạc Nhi Nhi đưa, cố gắng uống vào, cô từ nhỏ đã ghét uống thuốc, nên bây giờ có chút khó khăn.