Chương 5

" Ly Ly. chị nghỉ ngơi, có chuyện gì cần thì gọi em, em xuống dưới nhà làm việc". Mạc Nhi Nhi khuất sau cánh cửa, không bao lâu cánh cửa lại mở ra.

Nhìn người đi vào là ai, cô cũng không nhạc nhiên lắm, bởi trong phòng này ngoài anh, người được phép ra vào cũng chỉ có Mạc Nhi Nhi.

" đã khỏe". bàn tay anh đưa lên trán cô xem xét, như muốn chắc chắn cô đã hạ sốt, không nghĩ ngợi liền kề trán anh vào trán cô.

" không còn sốt nữa".

Đưa mắt nhìn cô, thấy cô một chút phản ứng cũng không có, trong lòng có chút khó chịu cúi người hôn lên môi cô, đến khi cảm thấy người trong lòng hít thở khó khăn mới dừng lại.

" em là muốn thử thách tôi sao". anh lạnh lẽo nhìn cô.

" tại sao không gϊếŧ tôi". trước sự tức giận của anh, cô một chút phản ứng sợ hãi cũng không có.

" Ngọc Ly". anh giằng từng chữ, cô là muốn chọc anh nổi giận sao.

" có thể đừng ôn nhu như vậy được không". Cô sợ mình sẽ bị anh làm cho tâm động, rồi cứ như vậy bị anh hủy diệt.

Anh nghe cô nói như van xin mình, tức giận đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại cô vẫn còn ngoài im lặng trong phòng.

Cô như không có tiêu cự, mắt luôn nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, không biết cô đang nghĩ gì, cô cũng không muốn nghĩ nữa.

Đến giờ cơm, Mạc Nhi Nhi chuẩn bị cơm đem lên cho cô, đặt thức ăn trên bàn, đưa mắt nhìn cô, Mạc Nhi Nhi có chút đau lòng nhưng không thể làm gì được.

" Ly Ly, chị ăn chút gì đi, đừng để bản thân chịu khổ". Nói rồi xoay người rời đi.

Ngọc Ly nhìn thức ăn để trên bàn, một chút khẩu vị cũng không có, cô thật sự chẳng muốn ăn gì cả.

Mạc Nhi Nhi trở lại lấy thức ăn vừa nãy đem cho cô, vì nghĩ cô đã dùng xong, nhưng nhìn thấy thức ăn vẫn còn nguyên, khiến Mạc Nhi Nhi lo lắng đi về phía cô.

“Ly Ly, tại sao chị không chịu ăn, chị đừng chống đối với ông chủ nữa có được không, ông chủ tức giận, người chịu thiệt thòi là chị”. Mạc Nhi Nhi thật sự lo cho cô, ông chủ họ là người tàn độc như thế nào họ thừa hiểu, nếu cô cứ muốn chống đối, hậu quả nhất định sẽ rất thảm.

" chuyện gì". Cô còn định lên tiếng, đã thấy anh đi vào phòng.

" ông chủ, Ngọc tiểu thư, cô ấy…". Mạc Nhi Nhi không dám nói tiếp, sợ thật sự sẽ chọc giận anh.

Từ Minh Hạo nhìn thức ăn để trên bàn còn nguyên cũng biết chuyện gì.

" chuẩn bị phần ăn khác rồi đem lên đây".

" dạ ông chủ". Mạc Nhi Nhi nhanh chóng thu dọn, sợ nếu chậm trễ sẽ bị trách phạt.

Anh đi đến ngồi trên giường bên cạnh cô, hai người Im lặng không lên tiếng, đến khi cánh cửa một lần nữa mở ra.

" ông chủ".

" đưa đây, cô ra ngoài trước đi".Từ Minh Hạo nhận lấy thức ăn từ Mạc Nhi Nhi.

" Ngọc Ly, tôi giúp em ăn". Anh múc một muống thức ăn đưa đến trước miệng cô.

Ngọc Ly nhìn anh lắc đầu, mệt mỏi lên tiếng.

" tôi không muốn ăn,Từ Minh Hạo , xin anh, đừng đối với tôi như vậy có được không". Khuôn mặt trắng mịn của cô bây giờ điều bị nước mắt làm ướt.

“Từ Minh Hạo, Trương Minh Kiệt chưa từng yêu tôi, tôi đối với anh ta một chút để tâm cũng không có, anh lấy tôi ra trả thù anh ta chẳng có tác dụng gì đối với anh ta cả”. cô mất tích lâu như vậy, cũng không thấy hắn cho người đi tìm, cô tự cười bản thân mình, có lẽ hắn ta nghĩ cô chết rồi cũng nên.

" nếu tôi nói không phải để trả thù thì sao". Từ Minh Hạo nghiêm túc nhìn cô.

Lúc đầu là trả thù, nhưng có điều người động tâm lại là anh.

Cô trốn tránh ánh mắt của anh, tránh sang một bên rồi lấy chăn kéo qua đầu, cô không muốn mình phải đau khổ nữa.

Anh thấy cô như vậy cũng không tức giận, đem cô kéo từ trong chăn ra, thuận thế kéo cô đặt lên đùi mình.

" Ngoan ăn một chút, như vậy mới có sức vận động". anh mặt không biến sắc nói.

“Từ Minh Hạo, tôi không thích đùa giỡn”. cô có chút tức giận với anh.

Lần này Từ Minh Hạo thực sự tức giận, đặt thức ăn lên bàn, xoay người đè lên người cô.

" em xem tôi là ai, mẹ kiếp, lại vì em hết lần này đến lần khác hạ mình, bây giờ còn đến đây giúp em đút thức ăn, cả đời Mộc lão đại uy nghiêm lạnh lùng, hung ác vì em mà rũ sạch, em lại nghĩ tôi đùa giỡn, vậy tôi cho em không xuống được giường, xem em còn dám nghĩ tôi đùa giỡn với em nữa không". Vừa dứt lời anh liền cúi người hôn lên môi cô, tay không quên cởi đồ trên người cô xuống, tiếp theo là đồ của anh.

Đến khi anh buông môi cô ra, thân thể hai người đã không còn một miếng vải che thân, không một chút báo trước, anh mạnh bạo đi vào bên trong cô.

" Á, Từ Minh Hạo , khốn kiếp, anh mau đi ra, hức đau rất đau". Anh là muốn gϊếŧ chết cô trên giường sao.

" Ngọc Ly, sau này em còn dám nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho em, tôi nhất định cho em mãi mãi không xuống được giường". anh lạnh lẽo phun ra lời nói, tình cảm của anh, cô lại dám nghĩ là đùa giỡn.

" Từ Minh Hạo, tên khốn nhà anh".