Chương 12.4: Thành đôi dưới ánh trăng

Edit: Chiêu

Trình An lập tức buông lỏng tay, kéo ống tay áo lên, một cái lỗ đang liên tục chảy máu ra ngoài.

Chính là lúc này!

Bạch Chỉ hít sâu một hơi, cố gắng trốn thoát với tốc độ chạy nước rút khi chỉ còn 50 mét.

Chỉ tiếc là cái kéo đó thật sự chẳng có công dụng gì mấy, cộng với cô đang bị cảm, không đâm mạnh được, vết thương không sâu lắm, cô nhanh chóng bị Trình An tóm lại.

“Đúng là chỉ có mình cô.” Trình An hít sâu một hơi, giành lấy cái kéo trong tay cô, “Còn mang theo công cụ gây án trên người nữa?”

“Buông tôi ra đồ khốn!” Bạch Chỉ thở phì phò, trừng mắt hung tợn với anh ta, “Anh không sợ Phó Huyền Tây tìm anh tính sổ hả?”

Trình An gần như cười thành tiếng: “Không phải cô chỉ là con nhỏ không tiền không thế sao? Cô thật sự cho rằng anh ta giúp cô là vì để ý cô?”

“Chỉ là anh ta không thích thấy người khác gây chuyện ở địa bàn của mình thôi, mơ tưởng hão huyền gì đấy, cô thật sự nghĩ mình có thể bay lên cành cao, biến thành phượng hoàng sao?”

Trình An nói rồi liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Nếu cô ngoan ngoãn điềm tĩnh chút, đúng là rất giống chị gái đó, tôi giới thiệu cho cô một anh trai rất tốt. Bảo đảm cô sẽ được sống trong vinh hoa phú quý.”

Bạch Chỉ vừa nghe là biết, tên này tuyệt đối sợ Phó Huyền Tây, cô lập tức kiên quyết lấy anh ra làm tấm chắn.

“Đương nhiên là anh ấy để ý tôi!” Bạch Chỉ chột dạ, cô ép mình phải tỏ ra khí thế vào, “Không thì anh cho rằng vì sao tôi lại xuất hiện ở đây?”

Trình An nhớ lại vừa nãy Từ Lẫm và Bạch Chỉ vừa nói vừa cười ngoài sảnh, cũng thấy ngờ ngợ: “Cô nói tổng giám đốc Phó để ý cô?”

“Đương nhiên!” Bạch Chỉ thấy anh ta có vẻ tin, cô càng có khí thế hơn, giương cao giọng, “Tôi là bạn gái Phó Huyền Tây, anh ấy thích tôi!”

Phía sau cô, là chiếc Aston Martin mới dừng lại.

Phó Huyền Tây vừa xuống xe đã nghe thấy có người nói anh thích cô.

Anh ngước mắt nhìn sang.

Rõ ràng chỉ là gà con, nhưng cô lại tỏ ra như chú gấu hung hãn, giương nanh múa vuốt, dùng hết tất cả món võ trên người, còn lấy tên anh ra.

Phó Huyền Tây nhướng mày, anh đi về phía đó.

Bạch Chỉ vẫn hồn nhiên không biết tình hình, cô cả gan bổ sung: “Nếu anh còn dám làm gì tôi, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh!”

Trình An nghe mà nửa tin nửa ngờ, anh ta cũng chìm nổi khắp cái giới này, chỉ là gần đây bị điều đến nơi khác, vừa mới trở về, không nghe nói bên cạnh ông lớn đó có phụ nữ gì cả.

Chắc chắn con nhỏ này đang dọa dẫm mà thôi.

“Mẹ nó, cô đừng có…” Anh ta vừa mắng nửa câu, đột nhiên thấy được Phó Huyền Tây đang thong thả đi tới phía sau Bạch Chỉ, đôi mắt trừng lớn như lục lạc, “Phó, Phó, Phó…”

Bạch Chỉ không rõ nguyên do, còn tưởng anh ta bị mình dọa rồi, rèn sắt khi còn nóng, cô đe dọa: “Đúng vậy, chính là Phó…”

“Phó Huyền Tây.” Phó Huyền Tây phía sau đã đến gần, lịch thiệp giúp cô bổ sung nửa câu còn sót.