Chương 1: Triền miên kéo dài (nụ hôn trong bóng tối)

Thẩm Khuynh Khanh nhìn thấy vẻ run sợ từ trong ánh mắt của chính cô, biết đêm nay cô chắc chắn trốn không thoát.

Hôm nay cô chỉ là đã thay một cái váy dài quá đầu gối sau khi tan ca.

Cũng là trước cửa lại gặp phải Cố Lâm đến làm bài tập, anh đã nhanh chóng xâm chiếm trong ánh mắt cô và cảm nhận mùi vị quá rõ ràng, làm cho Thẩm Huynh Khanh cảm thấy không có cách nào có thể trốn thoát được.

Vì vậy, ngay khi buổi tự học buổi tối kết thúc, Thẩm Khuynh Khanh lập tức không ở lại đến cuối giờ như thường lệ mà chuẩn bị lẻn vào giữa đám đông các học sinh.

Nhưng vừa lúc cô đang chuẩn bị khóa cửa phòng làm việc lại thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong trẻo của một nam sinh.

“Thẩm lão sư, em có một câu hỏi muốn hỏi cô.”

Trường trung học cơ sở W là một trường trung học cơ sở tư thục nổi tiếng, trong số tất cả các trường công lập trong cả nước, trường trung học cơ sở W đạt tỷ lệ khá cao, đã phá vỡ thế độc quyền của các trường công lập bằng việc luôn đứng đầu về điểm số trong các kỳ thi của thành phố tổ chức trong 5 năm liên tiếp, thậm chí còn khiến trường trung học cơ sở W trở thành con ngựa đen trong tuyển sinh độc lập.

Đây là khu văn phòng dành cho giáo viên của trường, khu văn phòng của từng khối lớp được nối với nhau ở trung tâm của tòa nhà giảng dạy của lớp đó, bây giờ đã là nửa giờ sau của giờ tự học buổi tối, xung quanh có rất nhiều người đi lại. trong tòa nhà giảng dạy, khu vực phòng làm việc của giáo viên thậm chí còn tối hơn.

Nhưng Thẩm Khuynh Khanh không cần nhìn giọng nói của nam sinh đó, chỉ cần nghe giọng nói cũng đoán được người tới chính là Cố Lâm.

Tâm trạng cô giờ đây đang cảm thấy rất buồn cười khi Cố Lâm, người luôn đứng đầu trong bài kiểm tra hàng tháng và bài kiểm tra thử của năm thứ hai trung học ở giữa kỳ và cuối kỳ, lại không quay lại ký túc xá sau giờ học mà lại đến hỏi để hỏi cô, đến để hỏi một giáo viên vừa mới ra trường vừa mới chuyển chính .

“Bạn học Cố, về câu hỏi của em, ngày mai tôi có thể trả lời được không.”

Thẩm Khuynh Khanh còn chưa nói xong câu, trong bóng tối, có gió đêm mát lạnh thổi qua, cô lại cảm giác được eo mình lại trở nên nóng rát.

Cô còn chưa kịp phản kháng thì chàng thiếu niên đã bước tới, một tay giữ lấy eo cô, tay kia đẩy cánh cửa văn phòng sắp đóng lại, xoay người cô lại, dùng tay trái khóa cửa lại rồi ấn vào, dùng thân hình to lớn của anh áp sát vào cơ thể nhỏ nhắn của cô, tựa vào cánh cửa văn phòng.

“Cố ưmmmmmmm”

Thẩm Khuynh Khanh đang định mở miệng nói thì bị ai đó chặn miệng bằng một nụ hôn.

Chàng thanh niên đối với nụ hôn này có chút xa lạ nhưng lại rất tràn đầy nhiệt tình, dịu dang mà đuổi theo khoang miệng luôn tránh né đầy ngọt ngào của cô, hơi ấm dẫn theo khoang miệng ngọt ngào, vô tư hấp thụ vị ngọt trên người cô gái.

Thẩm Khuynh Khanh muốn đẩy tay anh ra nhưng lại bị giữ lại, ấn ngược lại vào ngực, cô cảm thấy tim mình đập thình thịch như trống, gò má trên mặt cô cũng càng ngày càng cao lên đỏ bừng.

Nụ hôn này lúc nhẹ nhàng triền miên kéo dài, lúc lại hết sức mãnh liệt, Thẩm Khuynh Khanh cảm thấy bản thân không cách nào có thể trốn thoát được, não bộ đều thiếu oxy, anh vừa buông cô ra trong một khoảnh khắc, cô liền ngay lập tưc mà hít thở ngay trong vòng tay anh, nụ hôn nhẹ nhàng phủ lên cô thêm một lần nữa, đây không còn chỉ là sự dây dưa giữa môi với môi mà còn là sự va chạm của răng với răng, Thẩm Khuynh Khanh còn cảm nhận được chàng thiếu niên này còn dùng hàm răng nhọn của mình cắn nhẹ vào môi cô, cảm giác đó còn mạnh hơn cả điện, đánh thẳng vào tâm hồn cô, khiến cô không thể nhịn được.

“ummmmmm, hummm-huh”

Thẩm Khuynh Khanh lại không biết vì sao Cố Lâm lại kiên trì đến như vậy, trong nụ hôn, cái mát mẻ của đêm hè biến mất, cô giờ đây lại cảm thấy không khí càng trở nên ngột ngạt, bồn chồn.

Thẩm Khuynh Khanh bị nụ hôn mãnh liệt đến choáng váng, chỉ cảm giác ớn lạnh ở eo, bàn tay còn nóng hơn cả mùa hè của chàng thiếu niên đã xé toạc áo sơ mi của cô, đắp lên eo cô, cẩn thận vuốt ve.

Cuối cùng cho đến khi anh buông cô ra, cô mới cực lực thở dốc.

Anh nghe thấy giọng nói có chút tức giận của cô, lại có chút đắc ý mà trêu chọc ,phản phất hàm ý bị anh trêu chọc đến thảm thương.

“Cố Lâm, tôi là giáo viên của em”. Cô lại bị anh ôm chặt, ép vào cửa, không thể cử động.

“Đúng rồi a, cô là giáo viên của em.”

“Nhưng, vậy thì sao, cô là giáo viên của em thì sao nào.”

Thẩm Khuynh Khanh vẫn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng hai người đang ở tư thế rất thân mật, nhưng cô lại cảm động trước thần thái ngữ quan đặc biệt của chàng trai chính là điều đã giữ cô lại.

Phía sau còn nhiều chuyện giữa hai người họ.