Chương 2: Ngón tay trong bóng tối (phóng đãng kêu không dứt)

Mặt của Thẩm Khuynh Khanh đã đỏ mặt tới mang tai, điều duy nhất khiến cô vui mừng bây giờ là ở đây một mãnh đều đen như mực, vì vậy Cố Lâm không thể nhìn ra được sự xấu hổ của cô.

Nhưng Cố Lâm lại không hưng phấn đến như thế.

Anh là lần đầu tiên yêu một cô gái, niềm vui này của anh khiến anh không thể khống chế được, thậm chí đến mức anh không thể kiểm soát được, nhưng mỗi ngày nhìn thấy cô, anh lại càng rơi vào đó một cách vô vọng. Một ngày mà không thể nhìn thấy cô, anh đều ăn không ngon ngủ không yên, tâm trí không thể nào khống chế được mà nhớ đến cô.

Chỉ có điều, cô lại là giáo viên của anh. Anh chính là học trò của cô.

Tuy nhiên, Cố Lâm anh không hề quan tâm đến điều đó, thích chính là thích, hơn nữa anh biết cô cũng thích anh.

Thẩm Khuynh Khanh muốn bình tĩnh ổn định lại hô hấp của mình, nhưng cô biết bản thân tiếp xúc thân mật gần với Cố Lâm như vậy thì có làm thế nào đi chăng nữa hô hấp cô vẫn khó mà khống chế được.

Cố Lâm, làm ơn thả tôi ra.

Hôn cũng hôn rồi, anh nên cảm thấy hài lòng mới phải.

Ai mà biết được, ngay khi Thẩm Khuynh Khanh đang nghĩ rằng cậu thiếu niên đang ôm đè sát khiến cô gần như ngột thở cuối cùng cũng chịu buông cô ra thì cánh tay rắn chắc của anh lại cử động, tay anh nâng lên đến ngực cô rồi đặt lên đó.

Thẩm Khuynh Khanh kinh ngạc đến mức tự nhiên nắm lấy vai của chàng thiếu niên, dẫn thẳng đến bàn làm việc của cô.

Chiều cao của anh đã hơn 1 mét 85, cho dù ngồi ở chiếc bàn cao hơn, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt anh khi cô ngẩng đầu lên, nhưng hiện tại Thẩm Khuynh Khanh lại không thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề nóng bỏng như sắp đốt cháy làn da của cô .

Cô biết rõ mình nên làm gì, nên cự tuyệt chàng thiếu niên trước mặt mình, nhưng lời cô nói quá nhiều, lại thực sự nhận thấy được một tia bất khả kháng từ tận thâm tâm của mình.

Cho dù không nhìn rõ mặt cô nhưng Cố Lâm cũng biết Tiểu bảo bối của mình đang ngẩn ngơ đâu đó

.

Không một chút do dự, đầu ngón tay của chàng thiếu niên vươn về phía cô gái mà anh đã muốn chạm tới từ lâu.

Ngay cả sau khi phát hiện ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình, Thẩm Khuynh Khanh vẫn ý thức được mà rút lui.

Nhưng trong tình thế hiện tại, vẫn không có đường lui.

Cố Lâm, cậu điên rồi.

Giọng cô gái hơi run run khi nói, cô không chú ý đến nụ cười trên khóe miệng chàng trai, chính là quả táo độc đã dụ dỗ chính cô bước vào con đường phạm tội.

Khanh Khanh, chính là em.

Giọng nói của Cố Lâm rất dễ chịu, đến mức khi anh nói câu này, anh còn cố ý thấp giọng nói nhỏ bên tai cô.

Tôi là giáo viên Thẩm của cậu. Cô gần như biến thành một tiểu thϊếp nói nhỏ bên tai anh.

Chà, cô Thẩm, cô hình như sắp để lộ rồi.

Lúc này, đôi mắt hạnh lấp lánh như sóng gợn của cô lại mở to.

Cố Lâm, là một trong những học sinh ưu tú nhất luôn được các giáo viên đánh giá có đạo đức lễ phép và học lực xuất sắc, lại thực sự đã nói những lời như vậy với cô.

Hơn nữa, sau khi nghe những lời này, cô càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Phản ứng của chàng trai rất nhanh, trong vòng vài giây khiến cô gái bối rối, váy của cô đã được nâng lên quanh eo, dây an toàn gắn trên chiếc qυầи ɭóŧ cotton cũng được anh cởi ra, treo trên mắt cá chân nhỏ nhắn của cô gái.

Chậm rãi mò mẫm hướng lên trên, chàng trai đã thành công tìm được búi tóc nhỏ màu trắng trong lòng cô gái mà trước giờ chưa từng thấy, lòng bàn tay rộng, chưa dùng ngón tay thử, chỉ cần một tay có thể quấn lại, lung lòng bàn tay của mình vuốt ve phần thịt lộ ra ngoài , hay chi bằng dùng ngón thử. Cho dù hắn không nhìn thấy,chỉ là dùng bàn tay để cảm nhận Cố Lâm vẫn có thể cảm nhận được độ nóng bỏng và ẩm ướt trong cô, thậm chí một chút xấu hổ cũng không có .

Cố Lâm huwmmm đừng có như vậy hmm đừng tiếp tục nữa.

Cô từ trước đên nay chưa bao giờ bị đυ.ng chạm như thế này bao giờ, cho dù cô có tự mình chạm vào khi đi tắm thì tay cũng không giống phương pháp của Cố Lâm, cũng không khiến toàn thân cô trở nên tê dại như thế này.

Đây không phải là tra tấn chính bản thân anh, tiểu huynh đệ Cố Lâm cũng đã ngẩng đầu lên đón nhận, khi nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ đang bị đè nén của cô, anh lại càng cảm thấy sưng tấy và căng phồng to hơn nữa.

Những ngón tay của chàng trai trẻ rất linh hoạt, đầu ngón tay thậm chí còn nổi lên những vết chai mỏng hình thành do lâu năm cầm bút, anh dùng hai ngón tay xòe rộng âʍ đa͙σ của cô gái, âʍ đa͙σ cương cứng tự nhiên trông giống như một khúc xương sắp nở hoa, anh mãi mê khám phá nó một cách tinh nghịch. Cố Lâm dùng ngón giữa trêu chọc cô bé nhỏ nhắn của cô, khiến giọng nói của Thẩm Khuynh Khanh cũng dần dần thay đổi, quyến rũ đến mức khiến người ta cảm thấy mềm mại dịu dàng mà điên cuồng theo nó, Cố Lâm nghe thấy không khỏi toát mồ hôi, sắc mặt cũng dần dần tái xanh.

A a uwmm đừng xin anh, bây giờ đôi bàn tay của cô như vô lực,hiện tại chỉ có thể ôm chặt lấy anh, huống chi là đẩy Cố Lâm ra.