Chương 6: Chơi nhũ ( tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ miệng huyệt chảy tới giữa đùi )

( Chương này thời gian nối tiếp chương 2 )

Thiếu niên đem cô gái trong lòng ngực nhẹ nhàng đến đặt ở trên giường.

Khóe mắt cô rơi xuống một giọt lệ ngân ngấn, sắc mặt cô ửng lên một chút hồng cộng với làn da trắng hồng nõn nà, anh nghỉ cho dù thế nào đi chăng nữa đời nay anh cũng không để cô rơi vào tay người khác được.

Động tác của Cố Lâm nhẹ nhàng mang theo chút hoảng sợ , anh sợ phải đánh thức giấc ngủ an lành mà cô đang đắm chìm.

Áo sơ mi trắng của cô lần lượt được anh nhẹ nhàng cởi bỏ, anh tỏ ra rất thận trọng trong từng động tác, càng cố bình tĩnh cởi thì hô hấp anh càng thêm dồn dập khi dần dần nhìn thấy cơ thể cô.

Trong căn phòng, Cố Lâm chỉ bật một chiếc đèn ngủ màu vàng nhỏ, ánh đèn nha nhém khiến khung cảnh càng thêm mê đắm, chiếu vào cơ thể cô, trên gương mặt nhu hòa của cô khiến lòng người càng thêm si mê.

Thẩm Khuynh khanh lúc này vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng rất tự nhiên mà không hề biết răng bên cạnh đang có chàng thiếu niên đang si mê trên từng tấc da thịt của cô.

Nút thắt cuối cùng trên chiếc áo cuối cùng cũng được cởi ra, làn da trắng nõn tự nhiên không tì vết mà mặc nhiên bại lộ trong không khí, nhưng suy nghĩ trong đầu không còn khống chế được,bây giờ trong đầu Cố Lâm chỉ còn là những suy nghĩ nguyên bản nhất, du͙© vọиɠ đã hoàn toàn thiêu đốt anh, cả người anh nóng ran khó nhịn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập bất giác nóng lên.

Hắn Khanh Khanh giờ phút này yên giấc, nhưng du͙© vọиɠ của anh bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp anh giải thoát được.

Cố Lâm cúi người xuống vòng tay qua ôm lấy người cô, một tay kia lại duỗi vòng qua phía sau lưng cô, “cạch” nút thắt cuối cùng của chiếc cáo nội y của cô cũng bị anh cởi bỏ.

Lúc này chỉ có Cố Lâm biết, anh cứ như vậy mà nhìn Khanh Khanh, anh sao có thể làm được cái gọi là chính nhân quân tử.

Đôi kiều nhũ cứ như vậy không một chút che đậy nào của cô hiện ra trước mắt chàng thiếu niên, thoát khỏi sự trói buộc của nội y, đôi kiều bồng trắng nõn của cô đứng thẳng như núi tuyết càng trở nên ngạo nhân, mặt trên còn có hai viên tiểu hồng nhụy lay động kia như muốn đoạt lấy sinh mạng của anh.

Yết hầu của anh bây giờ không còn hoạt động được nữa, Cố Lâm biết rõ chỉ cần không đánh thức Thẩm Khanh Khanh dưới tình huống như thế này, mới có thể tận hưởng mỹ vị của cô .

Nhiệt độ anh điều chỉnh rất phù hợp khiến cô chìm sâu trong giấc mộng, trong tình huống như thế này Cố Lâm không dám lật người cô, chỉ tự nhiên ngồi hờ trên người cô.

Anh sớm đã cởi bộ đồng phục học sinh trên người mình ra, cứ như vậy để da thịt mình chạm trực tiếp vào cô, cảm giác thật sự là vô cùng thoải mái, như thế này quả thực như thuốc phiện, chỉ một ngụm nhỏ đã khiến anh mê mẩn cả người.