Chương 51

Vì mang thai đôi nên bụng của Thẩm Hiến càng to hơn. Chỉ mới bốn năm tháng nhưng cậu đã không đi ra ngoài nhiều nữa.

Thời tiết dần dần trở nên ấm hơn, màn sương giá lạnh cũng đã rút đi.

Tạ Diên mát xa cho cẳng chân hơi hơi sưng vù của Thẩm Hiến rồi nói:

“Có phải ở nhà rất buồn không, anh có một ngôi nhà ở ngoại thành. Ở nơi đó phong cảnh bốn phía rất đẹp, hơn nữa cũng không có nhiều người, em có muốn đến nơi đó ở hay không?”

Lực độ trên tay của Tạ Diên rất thích hợp khiến Thẩm Hiến thoải mái đến mức nheo nheo mắt, cậu nghĩ nghĩ cuối cùng đáp ứng đề nghị của Tạ Diên.

Vì Thẩm Tích Dư cần phải đi học nên cô bé không thể cùng đi với hai người, nên được đưa đến nhà của Trương Ngọc,

Chỗ ở của Tạ Diên ở ngoại thành là một căn biệt thự vô cùng lớn, bốn phía còn có vườn hoa. Đây là biệt thự đơn lập, tầm nhìn rất trống trải.

“Ở nơi này sẽ không có những người khác đến, ngoại trừ một bảo mẫu đến nấu cơm quét tước hằng ngày.”

Tạ Diên mang theo Thẩm Hiến đi vào biệt thự.

Căn biệt thự này chỉ có hai tầng, còn có một cái bể bơi. Vườn hoa xung quanh cũng được nhìn thấy không sót gì, trong không khí cũng có hương hoa nhạt nhẽo.

Những sự phiền muộn trong lòng Thẩm Hiến được gột rửa khi đến nơi này, bình thường Tạ Diên sẽ đến công ty vào ban ngày. Ngoại trừ Trương Ngọc sẽ mang theo Thẩm Tích Dư đến đây thăm Thẩm Hiến thì trong biệt thự này chỉ còn lại Thẩm Hiến và dì bảo mẫu.

Dì bảo mẫu họ Lưu, người rất hiền từ, dì nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Hiến cũng sẽ không lắm miệng, chỉ làm tốt mọi công việc của mình.

Hôm nay, Tạ Diên nói với cậu rằng hắn sẽ về trễ nên cậu cứ ăn cơm trước không cần chờ hắn. Buổi tối, Thẩm Hiến tắm rửa rồi đi đến thư phòng cầm theo vài cuốn sách xuống lầu.

Thẩm Hiến ngồi vào trên sô pha, cậu mở sách ra và bắt đầu đọc. Không biết đã qua thời gian bao lâu, dì lưu nhẹ nhàng nói:

“Cậu Thẩm, đã mười rưỡi rồi, cậu có muốn tôi đỡ về phòng nghỉ ngơi hay không?”

Thẩm Hiến đưa mắt nhìn về phía cửa, một lúc lâu sau cậu mới nói:

“Không có việc gì, gì Lưu cứ đi ngủ trước đi, một lát nữa tôi sẽ đi lên lầu.”

Vẻ mặt của dì Lưu có hơi do dự, dì nhìn bụng của Thẩm Hiến đang định mở miệng thì lại nghe cậu nói:

“Dì cứ về phòng trước đi.”

Dì Lưu bất đắc dĩ gật đầu rồi đi về phòng của mình.

Thẩm Hiến lại mở sách ra nhưng lại đọc không vào.

Sau khi Tạ Diên trở về thì Thẩm Hiến đã ngủ trên sô pha rồi, sách cũng rơi trên mặt đất.

Tạ Diên nhặt sách lên, khom lưng bế Thẩm Hiến lên giường, vừa bế lên thì cậu đã tỉnh, Tạ Diên hôn lên trán cậu rồi nhẹ nhàng nói:

“Ngoan, em ngủ tiếp đi.”

“Sao bây giờ anh mới về?”

Thẩm Hiến nhẹ giọng hỏi.

Khi Tạ Diên nghe dì Lưu nói Thẩm Hiến đang đợi mình ở nhà đã nhịn không được muốn bỏ việc về nhà.

Bây giờ khi Tạ Diên nghe được Thẩm Hiến nhõng nhẹo trách móc, trong lòng hắn lại càng mềm nhũn, Tạ Diên cúi đầu, hắn hôn nhẹ lên trên khóe miệng của cậu.

“Sau này anh sẽ không về muộn như thế này nữa.”

Thẩm Hiến đã rất buồn ngủ, cậu mơ hồ ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau, khi vừa mở mắt ra thì Thẩm Hiến đã cảm giác được hàng của Tạ Diên đâm vào sau mông mình.

Thứ đó cứng rắn có nhiệt độ cao căng quần của hắn thành một túp lều. Thẩm Hiến cọ cọ chân mình với biên độ rất nhỏ, nơi bí ẩn giữa hai chân mẫn cảm mà tiết ra dịch nhầy.

Lần này mang thai Thẩm Hiến cũng không cảm thấy mình không khỏe chỗ nào, chỉ là cơ thể của cậu lại càng trở nên mẫn cảm hơn.

Mỗi lần Tạ Diên cương cứng với Thẩm Hiến, hắn đều cố gắng đề du͙© vọиɠ của mình xuống rồi đi tắm. Tạ Diên không biết Thẩm Hiến cũng đang bị du͙© vọиɠ tra tấn , khát vọng được đυ.ng vào.