Chương 39: Trúng kế

– Thuật vu cổ… là cái gì hả chú?

Đường Cẩn híp mắt:

– Thuật vu cổ có nhiều loại, nếu nói về độc nhất là luyện cổ trùng… nhưng mà theo em đoán, Bảo Nguyệt không có khả năng luyện được cổ trùng nên chắc cô ta chỉ có thể yểm tà thuật vào người chị.

Tôi nghe mà run rẩy:

– Vậy… có chết người không chú Út?

Đường Cẩn nhìn tôi, ý cười nhàn nhạt:

– Chị nghĩ thử xem có chết người không? Nếu không chết người thì em đã chẳng về đây.

– Vậy bây giờ… chị phải làm sao hả chú?

Thấy tôi hoảng loạn quá, Đường Cẩn mới dịu giọng trấn an:

– Chị dâu, chị cũng đừng lo lắng quá, một anh ba lo tới nói năng lấp bấp đã đủ làm em phiền não rồi, giờ thêm chị… em sợ là em không tập trung được mất.

Tôi nhìn Đường Cẩn, giọng có chút run run, tôi hỏi:

– Đường Cảnh… anh ấy biết?

Chú Cẩn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường:

– Chị bị gì vậy? Anh Cảnh không biết thì làm sao em biết mà về đây giúp chị. Này, anh em không nói gì cho chị biết à? Về chuyện Bảo Nguyệt á?

Tôi gật gật rồi lại lắc lắc:

– Không, chuyện Bảo Nguyệt hại chị… anh chú không có nói. Anh ấy chỉ nói là Bảo Nguyệt nắm giữ bí mật của anh ấy thôi.

Đường Cẩn gật gật:

– Ra vậy, chắc là anh ba sợ chị lo lắng chứ người như Bảo Nguyệt thì làm gì đủ đẳng cấp nắm giữ được bí mật của anh ba em. Cô ta lại còn hù dọa anh ấy… đúng thật là…

Nói tới đây, chú ấy khẽ cười:

– Mà có chuyện này em phải công nhận, anh ba thương chị thật sự… em thấy cái cách anh ấy bảo vệ chị… haiz, anh trai của em bị chị bỏ bùa thật rồi.

– Sao cơ? Chú nói gì lung tung vậy?

Đường Cẩn lại cười:

– Không có gì đâu, anh ba yêu thương chị rất nhiều. Sau này, chị phải đối xử với anh ấy thật tốt, anh ba của em… đã chịu đủ thiệt thòi rồi.

Tôi có chút không hiểu, liền hỏi:

– Chịu thiệt thòi? Chú Cẩn, chú kể cho chị nghe đi được không… kể về anh Cảnh ấy.

Đường Cẩn nhìn tôi một chút, chú ấy khẽ thở dài, giọng điệu hoài niệm.

– Chắc chị cũng biết anh ba là người được ba và ông nội chọn để thừa kế tài sản đúng không? Cũng vì được chọn nên ngay từ nhỏ cuộc sống của anh ba rất khác những đứa trẻ bình thường cùng trang lứa. Nếu như bọn bạn cùng lứa tập đọc thì anh đã phải thành thạo cách tính nhân chia, bọn bạn học tiếng anh bập bẹ thì anh ba đã thông thạo được mấy thứ tiếng… Tất cả mọi thứ đều phải giỏi, phải thật hoàn hảo để có thể đủ khả năng tiếp quản nhà họ Đường.

– Ông nội luôn nói với em rằng, ông nợ anh hai một công đạo và nợ anh ba một cuộc đời. Có thể em nói chị sẽ không thể hiểu hết được những gì anh ba đã trải qua nhưng chị chỉ cần hiểu được một điều. Để có được một Đường Cảnh xem trời bằng vung như ngày hôm nay thì anh ấy đã phải cố gắng bằng cả máu và nước mắt. Cuộc đời của anh em, chắc chỉ khi gặp được chị mới thấy hạnh phúc thật sự…

Nói tới đây, chú ấy lại cười, nụ cười chân thật:

– Chị không biết đâu, lúc anh ba gọi cho em nói là chị bị Bảo Nguyệt hại… anh ấy gần như muốn khóc. Đó là lần đầu tiên sau khi ba mất, em thấy anh ấy khổ sở tới như vậy. Mà cũng thật tốt, thật tốt là vì chị cũng thương anh ba em như cái cách mà anh ấy thương chị.

Tôi mím môi, đối với những lời tâm sự của Đường Cẩn, tôi thật sự không biết nói cái gì. Đường Cảnh… anh ấy cơ cực hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều.

– Chị dâu, đáng lý anh ba phải đi từ mấy ngày trước nhưng anh ấy đợi em về rồi mới yên tâm mà đi. Chị… chị đừng hiểu lầm anh ba em có tình ý với Bảo Nguyệt. Nếu không phải cô ta dùng cách cực đoan để đe dọa anh ba thì anh ấy đã không đem cô ta về đây.

Tôi khẽ cười, cũng là nói thật lòng:

– Chị hiểu, anh Cảnh làm gì cũng có lý do cả. Người như anh ấy luôn nắm bắt được mọi thứ trong tay nếu không phải là bất đắc dĩ thì anh ấy sẽ không đem phiền toái đến cho chị. Chị tin anh Cảnh, chị luôn luôn tin tưởng anh ấy.

Đường Cẩn gật đầu, sự hài lòng không che giấu đi đâu được, chú ấy nói.

– Em hiểu rồi, em luôn ủng hộ anh chị. Còn về chuyện thuật vu cổ, chị cũng đừng lo lắng quá, cũng có thể là do anh ba không rành về thuật vu cổ nên bị Bảo Nguyệt đe dọa. Chứ em thì em lại nghĩ là Bảo Nguyệt không có khả năng dùng thuật vu cổ đâu, cô ta không đủ trình độ làm được những thứ đó.

Nghe Đường Cẩn giải thích như vậy, tôi cũng lấy lại yên tâm đôi chút. Dù gì thì đề phòng vẫn hơn, ai chứ Bảo Nguyệt thì không lường trước được.

Nói chuyện với nhau một lát, chú Cẩn cũng về phòng để ngủ. Về chuyện của Bảo Nguyệt, tạm thời có Đường Cẩn lo nên tôi cũng không cần quá lo lắng. Chú Cẩn dặn dò tôi nên cẩn thận trong chuyện ăn mặc, ăn uống, sợ là Bảo Nguyệt sẽ ra tay bất thình lình. Cái con Bảo Nguyệt… đúng là âm hồn bất tán khó tiêu tan mà.

_______________

Mấy ngày sau, ngày nào Đường Cảnh cũng gọi điện thoại về. Sáng, trưa, chiều, cứ cách vài tiếng là anh lại gọi hỏi thăm tình hình của tôi ở nhà. Tôi cũng không có nói với anh là tôi đã biết chuyện của Bảo Nguyệt, sợ là anh sẽ lo lắng. Có vẻ đi công tác lần này khiến anh khá lạ mệt mỏi, tôi còn nghe được tiếng anh ho húng hắng, trong lòng lại cảm thấy lo cho anh vô cùng.

Sau chuyện của Tiểu Thục và chị Ngân, Bảo Nguyệt với hai người bọn họ chính thức có xích mích. Mà quan hệ của bốn người bọn tôi là một mối quan hệ hết sức phức tạp. Tiểu Thục thì cay cú Bảo Nguyệt, một lòng muốn hại chị Ngân. Chị Ngân vừa hận Tiểu Thục vừa ghét tôi lại vừa căm thù Bảo Nguyệt. Bảo Nguyệt với tôi là căm hận đến tận xương tủy nhưng với hai người còn lại cũng chẳng yêu thương gì. Thế nên trong nhà họ Đường lại bắt đầu gà bay chó sủa, ngày nào cũng có tiếng chửi nhau. Tôi tạm thời không bàn đến những chuyện đó nữa, chuyện riêng của ba người bọn họ thì để bọn họ tự tính với nhau. Tôi là tôi chỉ quan tâm tới Bảo Nguyệt mà thôi, còn về chuyện chị Ngân hại tôi lần trước trong vụ “Độc Sắc”, tôi coi như cũng trả được một nửa thù.

……………..

Trên bàn cơm chỉ có mẹ chồng tôi, tôi, Đường Cẩn, Đường Cung và Tiểu Thục. Còn chị Ngân với Bảo Nguyệt thì bệnh nên không xuống ăn. Chuyện của Tiểu Thục và Đường Cung tạm thời không bàn đến, nghe đâu có vẻ là Đường Cung chưa muốn rước Tiểu Thục vào cửa.

Thấy vắng chị Ngân, mẹ chồng tôi liền quan tâm hỏi:

– Cung, sao con Ngân không xuống ăn? Nó bị sao?

Đường Cung bộ dáng hờ hững, anh ta đáp:

– Cô ấy bị dị ứng nặng nên không muốn xuống ăn cơm, sợ gặp mọi người rồi ngại.

Tôi cắm cúi ăn cơm, vờ như là không để ý đến. Mẹ chồng tôi lại hỏi tiếp:

– Sao lại như vậy, mấy bữa trước mẹ thấy nó đỡ rồi mà.

Tên Cung lắc đầu:

– Con không biết, mặt cô ấy ngày càng nổi mẩn, đến nhìn con cũng không muốn nhìn.

– Cái thằng này, sao lại nói như vậy, con Ngân xấu đẹp gì cũng là vợ của con mà!

Đường Cung đặt chén cơm xuống bàn, anh ta đứng thẳng dậy, giọng điệu có chút cau có:

– Con dâu là mẹ chọn, đẹp hay xấu gì cũng có liên quan đến con đâu. Cô ấy đến giờ cũng không sinh được con, nếu cứ như vậy, mẹ chọn ngày để rước Tiểu Thục về đi.

Tôi nghe Đường Cung phát biểu mà cảm thấy sững sờ, không thể ngờ được anh ta lại nói như thế với người vợ đầu ấp tay gối với mình. Đúng là đàn ông thối tha, loại chỉ biết nghĩ cho mình như anh ta đúng là hèn hạ!

Mẹ chồng tôi cứng miệng, Tiểu Thục thì lại cúi mặt không biết là vui hay buồn. Đường Cẩn ra vẻ không mấy quan tâm, tôi cũng học cách không quan tâm này của chú ấy. Chỉ là lúc Đường Cung đứng dậy rời đi, anh ta có liếc mắt nhìn tôi một lát…

……………

Giữa trưa, Đường Cẩn đem lên cho tôi mấy trứng gà vừa luộc, chú ấy bảo tôi lăn đi. Tôi nghe nói lăn trứng gà có thể nhận biết được là mình có bị yểm bùa yểm ngãi gì không nên tôi liền ra sức lăn khắp người. Lăn xong mấy quả, Đường Cẩn tách trứng gà ra lại không thấy lòng đỏ chuyển đổi màu gì. Chú ấy nhìn tôi, gật gật đầu nói:

– Vậy là Bảo Nguyệt không có yểm bùa chị, tạm thời không đáng lo ngại.

Úi trời, mừng hú vía tôi đi!

Nhưng chưa kịp vui mừng ra mặt thì chú ấy lại nói tiếp:

– Cũng đừng chủ quan quá, lần trước chị bị đau đầu… em nghe anh ba kể lại cũng có sinh nghi trong lòng. Có thể là Bảo Nguyệt chơi bùa hình nhân người thế mạng, để em tìm hiểu thêm đã.

Chưa kịp mừng lại phải lo lắng tiếp tục, chú Cẩn muốn hù chết tôi hay sao ấy. Nhìn chú ấy, tôi thấp giọng:

– Chú Cẩn, chú đừng đùa như vậy với chị, gan chị yếu không chịu nổi đâu.

Đường Cẩn khẽ cười:

– Thôi em không nói với chị nữa, em tìm cách cứu chị sẽ tốt hơn… em đi đây.

Nói rồi, chú ấy lượn nhanh như một cơn gió mùa hè, để lại tôi một mình trong phòng ngồi nhìn như một con khỉ già đầy nếp nhăn vì sợ hãi.

Mẹ kiếp, hù người là giỏi.

_____________

Sáng sớm, Đường Cảnh đã gọi điện thoại cho tôi rất sớm, chắc là anh chuẩn bị đi công việc nên sẵn tiện gọi cho tôi luôn. Sau khi nghe điện thoại xong, tôi xuống dưới nhà ăn sáng, sáng nay chị Ngân cũng không có xuống nhà ăn.

Bảo Nguyệt mặt mày hơi tái, cô ta vừa ăn sáng vừa xuýt xoa bảo đau. Mẹ chồng tôi thấy ngứa mắt lại đuổi cô ta đi về phòng cho bà ăn sáng, Bảo Nguyệt mặc dù tức lắm nhưng cũng không làm gì được. Ai biểu để cho mẹ chồng tôi ghét làm gì, cô ta cũng không có giống tôi, được Đường Cảnh chống lưng.

Ăn sáng xong, tôi ra vườn đi dạo, bé Dâu thì đi ra sau, con bé kề tai tôi nói nhỏ:

– Mợ, Thầy Đề nói dừng được rồi.

Dừng?

Tôi gật đầu, khẽ trả lời:

– Được, nếu Thầy nói vậy thì dừng thôi con, làm quá sợ là bị phản tác dụng.

Bé Dâu cũng góp lời:

– Dạ con cũng nghĩ vậy á Mợ, chứ con nghe vυ" Bắc kể lại là mặt của Mợ Ngân thấy ghê lắm. Bây giờ nó sắp bong ra hết rồi, sứt thuốc kiểu gì cũng không hết sẹo được.

Tôi cười, nụ cười trào phúng:

– Chị ta gieo nhân nào gặp quả nấy thôi, thôi thì xem như Mợ làm phước cho con cháu sau này vậy.

– Dạ Mợ.

Tôi cũng gật đầu, trong lòng coi như cũng hả dạ. Nếu không phải chị Ngân kiếm chuyện với tôi trước thì tôi cũng không rảnh rỗi để hại tới chị ta làm gì. Là tôi liên kết với thầy Đề “trộm Long tráo Phụng”, thay đổi thuốc của chị Ngân. Thành ra chị ta càng uống càng nặng, nặng tới mức mặt mũi cũng sắp biến dạng cả rồi. Bây giờ coi như xong, không ai nợ ai nữa.

…………

Trưa của mấy ngày hôm sau, Đường Cẩn lại sang tìm tôi nói chuyện. Bình thường, chú ấy rất ít khi sang tìm tôi, chỉ khi nào có chuyện cần nói thì chú ấy mới sang.

Ngồi vào ghế, Đường Cẩn ngáp mấy hơi, chú ấy hỏi:

– Chị dâu, chị kêu em sang đây có chuyện gì vậy?

Tôi có chút ngạc nhiên, lại hỏi:

– Chị tìm chú khi nào?

Đường Cẩn cũng mơ hồ đáp lại:

– Ủa chứ không phải chị viết giấy bảo là có chuyện quan trọng cần gặp em hả?

Tôi nhìn Đường Cẩn, ngờ ngợ là có chuyện chẳng lành. Mà đúng thiệt là có chuyện không lành, Đường Cẩn to con vậy mà đột nhiên ôm đầu ngã ngang trên ghế, tôi kêu cỡ nào chú ấy cũng không tỉnh dậy.

Tôi lay Đường Cẩn mãi mà chú ta cũng không tỉnh lại, đầu óc tôi tự dưng lại có chút choáng váng. Dự cảm xấu bắt đầu ập đến, tôi liền quay người bước nhanh ra bên ngoài. Nhưng mà người tính không bằng kẻ xấu tính, tôi vừa bước ra đến cửa đã cảm thấy đầu óc mụ mị dần, tứ chi bủn rủn, cơ thể lúc này chỉ muốn ngã xuống làm một giấc thật đã.

Tôi vịn cửa, cả người khuỵ xuống từ từ rồi sau đó… sau đó tôi không còn biết gì nữa.

…………

Không biết đã trải qua bao lâu, mãi khi cảm nhận được đầu óc lắc lư, bên tai vang lên tiếng nói chuyện của ai đó mới khiến bản thân tôi giật mình tỉnh lại. Nhưng tỉnh thì cũng không mấy tỉnh táo, cả người tôi cứ lâng lâng như trên mây, hai mắt thì híp chặt lại. Tôi nâng tay lên rồi vỗ thật mạnh vào đầu mình, cùng lúc đó, tôi cố dùng sức để ngồi bật dậy.

Hai mắt khẽ mở, tôi hít hà một hơi, tay hình như cũng vừa sờ trúng cái gì đó vừa mềm vừa ấm. Mở mắt ra nhìn, tôi gần như chết điếng khi thấy Đường Cẩn trong trạng thái ngủ say như chết, trên người không mặc gì ngoài chiếc qυầи ɭóŧ. Đã vậy chú ấy còn đang ôm eo tôi nữa chứ….

– Á!

Trời ơi, sao tôi cũng không mặc gì vậy nè? Sao vậy?

Mặc dù rất muốn xuống giường nhưng cơ thể tôi lúc này lại không có sức. Nghĩ thật nhanh, tôi biết chắc là mình bị gài bẫy rồi nên mới nhanh trí đưa tay vào miệng cắn một cái thật mạnh để mong lấy cơn đau che lấp cơn buồn ngủ. Mùi máu tanh từ miệng sộc đến, cái tay vừa bị cắn lại bắt đầu đau đến mức muốn gào khóc lên. Vì đau nên đầu óc tỉnh táo được đôi chút, tôi lếch nhanh nhất có thể để xuống giường rồi lại đi đến tủ lấy tạm cái váy mặc vào. Đến tủ, tôi lại lấy đầu mình đập bum bum vào tủ, đập càng mạnh càng tỉnh táo được lâu. Cũng còn may là bọn chó đó để cho tôi lại cái qυầи ɭóŧ, chứ giờ phút này mà còn đi tìm qυầи ɭóŧ là hơi gian nan…

Mặc xong, tôi ngó sang Đường Cẩn, thôi tôi cứ chạy trước đi đã, chuyện khác tính sau. Mặc dù chú ấy không có mặc gì nhưng việc ấy cũng đỡ hơn là lát nữa bọn tôi bị bắt quả tang đang ở chung trong một phòng. Tới lúc đó có một trăm cái miệng cãi cũng không được.

Nghĩ xong, tôi vội đi ra cửa rồi mở cửa đi thật nhanh ra ngoài. Tôi vịn bờ tường để đi trong trạng thái lơ lửng trên mây, hai mắt càng lúc càng nhíu chặt lại. Đi được một đoạn không tới mười mét mà tôi cứ ngỡ là tôi đã đi được một ngàn mét rồi. Đến một góc, tôi thật sự không thể nào đi được nữa, liền dựa người vào tường để nghỉ. Thật sự mệt quá, buồn ngủ quá, khó chịu quá…

Bé Dâu đâu rồi? Anh Cường đâu rồi? Bọn họ đâu cả rồi, sao không đến giúp tôi?

Đường Cảnh… anh ở đâu? Em… em cố gắng hết sức rồi… em không đi được nữa… không đi được nữa.

Tôi ngồi dựa vào tường, đầu thì đập bùm bụp vào tường, đập đến mức đầu cũng nhức nhối đau mà mắt lại không mở ra được. Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ được duy nhất có một câu: “Thôi, chết mẹ rồi.”

“Hừm!”

Trong lúc mê mang, tôi dường như cảm nhận được có ai vừa ôm lấy tôi. Không biết là thù hay bạn nên tôi cố dùng tay bám chặt vào tường. Người kia nhấc tôi lên không được, người kia lại lên tiếng:

“Để tôi giúp.”

Nghe được một câu kia không hiểu sao tôi lại thấy có chút yên tâm, miệng tôi vô thức thì thào:

– Chú Cẩn… giúp… chú Cẩn…

“Hử?”

Nghe được tiếng “Hử”, tôi lại tiếp tục chìm sâu vào hôn mê, không biết kết quả sẽ như thế nào… tôi thật không biết được…