Chương 5

Lúc tôi tỉnh dậy thì trời bên ngoài hình như đã tối, ngáp một cái thiệt đã, tôi lồm cồm định ngồi dậy. Nhưng vừa nhấc người lên, tôi mới phát hiện ra lưng mình đau rát đến không chịu được. Khẽ rên một cái, mặt tôi nhăn nhó chắc không khác gì mặt khỉ.

– Ui…

Nghe tiếng tôi, bé Dâu ở đâu đột nhiên nhào đến, nó ấn người tôi nằm xuống rồi khóc nháo lên:

– Mợ… Mợ tỉnh rồi hả Mợ?

Nói rồi nó quay đầu về sau, kêu lên:

– Cậu, Mợ tỉnh rồi nè Cậu… tỉnh rồi Cậu.

Vì tôi nằm sấp nên ngước mặt lên nhìn cũng có chút khó khăn, bên tai lại truyền đến giọng trầm khàn:

– Ừ Cậu thấy rồi.

Tôi xoay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, tên Cảnh cũng vừa vặn nhìn về phía tôi. Thấy tôi nhìn, anh ta khẽ cười một cái rồi nói:

– Lần này cho cô hết chạy đông chạy tây, vừa chưa.

Tôi nhìn anh ta, nhếch môi một cái, tôi lèm bèm:

– Anh về đây làm gì, đi luôn đi.

Tên Cảnh đi đến gần tôi, anh ta kéo ghế ngồi xuống, nhìn tôi một lát rồi mới lên tiếng:

– Nhà tôi mà em đuổi tôi?

Tôi cãi lại:

– Tôi không có đuổi anh.

– Vậy hồi nãy em nói cái gì, kêu tôi đi luôn đi thì là không đuổi?

Nghe anh ta lý luận, tôi thiệt tình thấy nhức cả đầu, xoay mặt vào bên trong, tôi làu bàu một tiếng:

– Đã đau rồi còn gặp gì đâu không.

Không biết là anh ta có nghe thấy tôi nói hay không mà giây lát sau, tôi lại nghe thấy tiếng anh ta sai bảo bé Dâu:

– Dâu, con xuống lấy nước ấm, thuốc sốt của Mợ với thuốc thoa vào đây cho Cậu.

– Dạ, Cậu chờ con chút.

Tôi nằm y nguyên như vậy đợi đến khi bé Dâu đem đồ lên tôi mới khẽ xoay mặt nhìn ra. Thấy tôi nhìn, tên Cảnh vỗ vào trán tôi cái cóc, anh ta cười:

– Xoay ra đây làm gì, xoay vào trong luôn đi.

Tôi xoa xoa cái trán, bĩu môi trả lời:

– Xoay ra nhìn để canh coi anh có bỏ thuốc độc tôi không chứ. Xoay vào trong làm sao thấy được cái gì đâu.

Anh ta lườm nguýt tôi một phát rồi lại quay sang nhỏ tiếng với bé Dâu.

– Dâu, con về phòng nghỉ đi, ở đây có Cậu lo cho Mợ là được rồi.

Bé Dâu nhìn tôi cười mỉm mỉm, nó gật đầu cái rụp rồi phi ra ngoài như một cơn gió, cũng vẫn không quên giúp tôi đóng cửa phòng lại.

Tôi nói thầm trong lòng, đúng là cái con bé phản chủ mà, có Cậu nó về cái quên luôn tôi là ai luôn. Ghét!

Lúc này trong phòng chỉ còn tôi và cậu chủ nhà họ Đường, trong lúc tôi còn suy nghĩ vu vơ thì phía áo sau lưng đã bị anh ta kéo lên đến ngang vai. Tôi hơi giật mình, vội vàng dùng tay kéo che lại:

– Ơ, anh làm gì vậy, tôi đang đau…

Tên Cảnh cau mày nhìn tôi, anh ta cười khinh:

– Em nghĩ tôi sẽ đó đó với em trong lúc này à? Thông minh lên chút đi, có muốn cũng để vài hôm nữa chứ.

Tôi gân cổ lên cãi:

– Vậy chứ anh làm gì?

– Tôi thoa thuốc giúp em, bộ em nghĩ không thoa thuốc mà nó tự lành à? Tôi không thích con gái có sẹo đâu, ngủ với một cô gái người đầy sẹo thì nhất định tôi sẽ đi nɠɵạı ŧìиɧ.

Tôi nhìn anh ta, môi hơi chu chu lên:

– Chắc bây giờ anh không nɠɵạı ŧìиɧ…

Tên Cảnh nhìn tôi, tay anh ta lướt xuống nắm lấy tay tôi để lên trên giường, giọng anh ta nhàn nhạt:

– Tôi không nɠɵạı ŧìиɧ.

Nghe anh ta trả lời, tôi mím môi nhìn anh ta một chút rồi lại hỏi:

– Thật?

Tên Cảnh gật gật, thái độ nhàn nhã:

– Tôi không nói dối em.

Tôi nheo nheo mắt nhìn về phía tên Cảnh, con người này… hôm nay dịu dàng nhỉ?

– Lưng em chằng chịt vết thương thế này thì mặc áo ngực làm gì, cởi ra đi.

Nghe tên Cảnh nói, tôi tự dưng lại có chút ngại ngùng, vội vàng bảo:

– Để lát… tôi cởi ra.

– Nằm yên đó đi, tôi giúp em.

Cảm nhận được bàn tay anh ta vừa chạm vào da thịt tôi, tôi liền kêu lên:

– Ý không cần đâu, để tôi…

“Phốc”, nút gài áo ngực phía sau đã bị ai đó cởi ra từ lúc nào.

– Cởi thế này rồi làm sao nữa?

Làm sao nữa là làm sao?

Ơ!

Tự dưng nghĩ đến cái cảnh sẽ thả rông trước mặt tên Cảnh, mặt mũi tôi đột nhiên đỏ ửng hết cả lên. Cúi mặt úp xuống nệm, tôi ấp a ấp úng nói:

– Cởi vậy được rồi mà…

Tên Cảnh vẫn không chịu buông tha cho tôi, anh ta lại hỏi:

– Vướng vậy sao nằm thoải mái được, để tôi giúp em.

Nói xong, anh ta hình như là mò mẫm cái gì sau lưng tôi ấy, tôi nghĩ chắc là anh ta đang tìm cách cởi dây áo ngực ra thì phải. Nghĩ đến đó, tôi lại thấy xấu hổ, đưa tay về sau giữ tay tên Cảnh lại, tôi khẽ nói:

– Đừng, để tôi tự cởi…

– À… vậy em cởi đi, đỡ cho tôi phải ngồi tháo cái dây quỷ quái này, phức tạp quá.

Tôi mím môi, khẽ nhướn người dậy một chút, tôi luồn dây áo ngực qua hai cánh tay rồi nhanh chóng tháo phăng áo ngực ra bên ngoài. Úi chà, cảm giác buông thả này thật là thoải mái mà.

– Được chưa?

Chợt nhớ đến tên Cảnh vẫn còn ngồi bên cạnh, tôi mới với tay nhét áo ngực xuống dưới gối nằm, cúi người nằm khép nép một chút, tôi khẽ gật gật:

– Được rồi…

– Ừ, bây giờ nằm im đi, tôi thoa thuốc cho em.

Tôi lại gật gật vài cái nữa, cũng không có õng ẹo phản kháng. Bây giờ là lúc nên tranh thủ tình cảm, bỏ lỡ lần này là không có cơ hội lần sau đâu. Kệ, hy sinh tấm thân ngà ngọc này một chút cũng được mà.

Tôi nằm ngoan ngoãn trên giường, tên Cảnh thì cần mẫn thoa thuốc thật nhẹ lên lưng tôi. Chỗ nào anh ta hơi mạnh tay, tôi chỉ cần rùng mình một cái là anh ta lập tức xin lỗi rồi nhẹ tay xuống. Thấy anh ta ân cần như vậy, tôi coi như cũng mát ruột mát gan, ít nhất thì anh ta cũng biết quan tâm đến tôi ấy chứ.

Vừa thoa thuốc, anh ta vừa hỏi:

– Có cần làm vậy không? Em chỉ cần kêu người can ra là được rồi.

Tôi nghe anh ta hỏi, trên môi liền nở nụ cười nhạt toẹt:

– Không ai… nghe lời tôi cả.

Phía bên cạnh, tên Cảnh im lặng không nói tiếp. Tôi không biết anh ta có hiểu lời tôi vừa nói hay không, hy vọng là anh ta sẽ hiểu.

Thoa thuốc cho tôi xong, tên Cảnh đỡ tôi ngồi dậy để uống thuốc, xong xuôi hết thảy, anh ta đỡ tôi nằm sấp xuống, còn anh ta thì ngồi yên lặng một bên lướt điện thoại.

Thuốc ngấm vào người, cả người tôi lâng lâng muốn ngủ, mấy vết thương sau lưng lại có chút ran rát ngứa ngáy khó chịu. Tự dưng không hiểu sao tôi lại muốn khóc, nước mắt cứ thế chảy dài xuống má, xuống mũi, tôi khóc vì lý do gì thì tôi cũng không biết nữa.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến lý do mình đến đây… tôi cảm thấy mệt mỏi quá nhiều. Giờ này, ước gì giờ này có mẹ tôi ở đây nhỉ?

Nghe thấy tiếng tôi sụt sùi, tên Cảnh đặt điện thoại xuống, anh ta cúi mặt xuống nhìn tôi, chân mày anh ta cau lại, giọng hơi khàn:

– Sao vậy? Mệt ở đâu hả hay là đau ở đâu?

Nghe anh ta hỏi, tôi khẽ lắc đầu, nói trong nghẹn ngào:

– Không có, tôi tự dưng thấy… khó chịu một chút thôi, tôi… muốn ngủ.

Tên Cảnh đứng bật dậy, anh ta gật gật vài cái:

– Vậy tôi đi ra ngoài, em ở đây ngủ đi.

Hai mắt tôi khép hờ, bàn tay khẽ vươn đến nắm lấy tay tên Cảnh giữ lại, tôi thì thầm:

– Anh… ở lại đây với tôi đi, được không?

Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ấm ấm:

– Ừ, ngủ đi, tôi ngồi đây với em.

Thế rồi, tên Cảnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, bàn tay to lớn của anh ta khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay anh ta truyền đến, tôi nhắm hai mắt lại, từ từ thả lỏng cơ thể chìm vào giấc ngủ sâu.

_______________

Sau hôm đó tôi sốt li bì mấy chập, lúc sốt lúc tỉnh, trước đó đã sốt cộng thêm bây giờ nhiễm trùng vết thương nên lại càng sốt cao dữ nữa. Tên Cảnh sợ tôi có chuyện nên phải mời bác sĩ về khám bệnh túc trực bên tôi, được hai ngày thì tôi cũng đỡ, tạm thời sẽ không còn sốt cao nữa.

Giữa trưa, tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, vết thương sau lưng đã bắt đầu đóng mài nên cử động có chút khó khăn bất tiện. Đỡ tôi ngồi dậy, tên Cảnh nhận lấy chén cháo từ tay bé Dâu, anh ta khẽ nói:

– Dâu, xuống nấu nước sâm cho Mợ đi.

Bé Dâu mặt mày đỏ ửng vì lo lắng, nó nhìn nhìn tôi một lát rồi mới chạy xuống bếp nấu nước. Thấy con bé đi, tên Cảnh mới lên tiếng hỏi:

– Em với con bé thân nhau quá nhỉ?

Tôi nhìn anh ta, trả lời:

– Anh hỏi thừa, tôi không thân với bé Dâu thì thân với con Vũ à.

– Được rồi, không nói nữa, ăn chút cháo đi rồi uống thuốc.

Tôi gật gật đầu đồng ý, tên Cảnh cẩn thận múc từng muỗng cháo ấm đưa vào miệng tôi, cử chỉ rất là nhẹ nhàng cẩn trọng. Ăn được mấy muỗng, tôi tự dưng lại thấy khó chịu muốn nôn. Nhanh miệng kêu tên Cảnh đem đến cái thau nhỏ dưới góc giường, tôi cứ thế nôn ra hết cơm hết cháo vừa ăn, nôn đến mặt mày xanh tái vẫn còn nôn.

Cứ tưởng tên Cảnh sẽ bỏ chạy nhưng ai ngờ anh ta lại đứng yên giữ cái thau cho tôi nôn. Đợi tôi nôn xong hết, anh ta lại giặt khăn ấm lau miệng cho tôi, giọng điệu có chút càm ràm:

– Sao vừa ăn lại nôn ra hết rồi, em thấy khó chịu ở đâu?

Tôi chưa kịp trả lời thì anh ta lại nói tiếp:

– Nếu cứ như này để lát tôi đưa em lên bệnh viện lớn, em uống chút sữa không, tôi xuống lấy cho em?

Tôi nhìn anh ta chăm chăm, nghe những câu hỏi quan tâm kia, lòng tôi tự dưng mềm xuống. Bất giác tôi lại nhớ đến mẹ mình, tôi nhớ truớc kia lúc tôi bệnh, bà cũng hay càm ràm quan tâm tôi như vậy ấy…

Không hiểu là nhớ mẹ hay là thế nào mà tôi lại khóc, mặc cho tên Cảnh ngớ người ra nhìn tôi, tôi cứ rống lên mà khóc.

– Sao vậy, sao lại khóc?

Tôi lắc lắc đầu, khóc lên khóc xuống, tôi nghẹn giọng:

– Tôi mệt quá… tôi mệt mỏi quá…

Một lần nữa, tên Cảnh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh ta nhìn tôi rất khác, cứ như là vừa phát hiện ra chuyện gì đó lạ lẫm lắm vậy. Đột nhiên anh ta nhướn người đến rồi kéo tôi ôm vào lòng, để tôi dựa mặt vào ngực anh ta, giọng anh ta khẽ cất:

– Nếu muốn khóc… vậy khóc cho đã đi.

Nghe vậy, tôi càng khóc dữ tợn hơn nữa. Thật sự, đoạn thời gian này tôi cảm thấy rất mệt mỏi, tôi khóc là vì buồn cho bản thân mình chứ không phải khóc vì muốn được tên Cảnh thương hại. Có lắm lúc, tôi cảm thấy mình thật đáng thương, thật là đáng thương…

Dựa vào vai tên Cảnh, tôi khóc đến khi không còn nước mắt rơi ra nữa mới thôi. Tên Cảnh cứ đưa tay lên rồi lại đưa tay xuống, tôi thấy anh ta cứ ngập ngừng muốn an ủi nhưng lại không biết làm thế nào.

Thấy thế, tôi cựa mình ngồi dậy, nhìn vào gương mặt lúng túng của anh ta, tôi khẽ nói:

– Tôi không sao đâu, tôi thấy oke rồi.

Tên Cảnh cười mỉm, anh ta hỏi lại:

– Oke rồi?

Tôi gật gật:

– Ừ oke rồi, sau này sẽ không khóc nữa đâu.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt dịu xuống, giọng nói cũng không thấy nặng nề.

– Khi nào em muốn khóc thì cứ khóc, nhịn làm gì, đến khóc cũng không thể khóc thì thiệt thòi cho bản thân quá rồi. Làm sao, sao lại mệt mỏi?

Tôi sụ mặt, nửa thật nửa giả hỏi:

– Sao anh… lại không tin tôi?

Tên Cảnh im lặng, một vài giây sau tôi mới nghe anh ta trả lời:

– Tôi có lý do của tôi, em không hiểu được đâu.

– Nhưng tôi thì làm gì được anh, tôi làm sao làm hại anh được…

Anh ta nhìn tôi, hai mắt sáng rực tinh anh nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi cũng không ngần ngại mà nhìn thẳng vào anh ta. Mãi một lát sau, tôi mới nghe giọng anh ta khẽ cất, trong lời nói có mấy phần do dự:

– Cũng không phải tôi sợ em sẽ làm hại tôi… tôi chỉ thấy em lạ mà thôi.

– Lạ thế nào? Tôi có gì mà lạ.

Nghe tôi hỏi, anh ta lắc đầu khẽ cười, giọng khá nhạt:

– Tôi nói rồi, em không phải là tôi thì em không hiểu được đâu. Nhưng mà Tâm này…

Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, trả lời:

– Sao cơ?

Tên Cảnh nhìn tôi đầy khó hiểu, giọng nói cũng chứa chút xem xét:

– Em nghĩ… tôi có nên tin em không?

Tôi mím môi nhìn anh ta, cảm thấy tự dưng lại có chút nguy hiểm. Bây giờ trả lời nên tin thì hơi kỳ, mà trả lời là đừng tin thì lại hơi ngu. Quái, muốn tin thì tin, không tin thì không tin, hỏi làm quái gì không biết.

Hít một hơi, tôi trả lời dứt khoát:

– Tin thì tin, không tin thì tin. Anh không tin tôi thì đừng nên tin ai nữa

Tên Cảnh phá lên cười, ý cười sâu xa:

– Được, tôi tin em lần này. Tốt nhất nếu em có ý đồ gì đó thì nên dừng lại ngay đi, tôi không muốn phải ra tay với vợ mình. Em hiểu chứ?

Lòng tôi khẽ run lên một chút nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra là bình thường:

– Hiểu, tôi hiểu. Tôi sẽ không phản bội anh, sẽ không làm hại anh.

– Em nên như vậy.

Tên Cảnh cười như có như không, ánh mắt anh ta nhìn tôi chứa rất nhiều ẩn ý. Tôi biết là anh ta chưa tin tôi đâu nhưng tạm thời khởi đầu như thế này cũng coi là tốt rồi. Việc tiếp theo của tôi là phải ôm lấy đùi anh ta thật chắc, chỉ có lấy được lòng tin của anh ta thì kế hoạch của tôi mới có thể thực hiện được…

_______________

* TƯƠNG TÁC NÀO CHỊ EM MÌNH ƠI!!!

———