Chương 2.1: Mê người

Kết hôn với Ôn Thần gần hai năm, câu hỏi mà những người bạn quen biết bọn họ hay hỏi nhất chính là: “Cậu và Ôn Thần là hình hôn sao?”

Cố Dĩ An sớm đã thành thói quen.

“Vì sao mọi người đều cảm thấy chị và Ôn Thần là hình hôn?” Cô đem vấn đề vứt lại cho Ôn Ngôn.

Nhìn thấy vẻ đạm nhiên trong ánh mắt của người phụ nữ trước mặt, Ôn Ngôn có thể cảm nhận được lớp phòng bị và sự nguỵ trang của cô, bằng không kết hôn với anh trai gần hai năm, đã sớm bị lộ ra sơ hở trước mặt người Ôn gia: “Em và tứ ca ngay từ đầu cũng là hình hôn.”

“Cho nên?” Cố Dĩ An quay đầu đối diện với cô ấy, ánh mắt bình tĩnh như nước, “Em cũng cảm thấy chị giống em đều là hình hôn?”

“……” Ôn Ngôn nhất thời không trả lời được, bởi vì cô ý thức được mình đã mất đi quyền chủ đạo trong cuộc trò chuyện này, nếu tiếp tục hỏi cũng không có được đáp án như mong muốn.

*

Xe chậm rãi chạy đến cổng lớn Ôn gia, Cố Dĩ An và Ôn Ngôn lần lượt xuống xe, mẹ chồng Lưu Vân cầm ô đứng ở cửa, nhìn qua như đã đợi rất lâu.

“Ôn Thần và Lục Diệu vừa rồi hình như có việc gấp, cơm tối cũng chưa ăn đã đi trước rồi.” Lưu Vân nhìn Cố Dĩ An mặc mỏng manh, đem áo choàng đã chuẩn bị tốt choàng lên người cô, “Cũng không biết hai đứa cả ngày bận chuyện gì, ngay cả vợ mình sinh bệng cũng không có thời gian chăm sóc.”

“Bệnh mẩn ngứa bình thường thôi mẹ, không phải bệnh nặng gì đâu ạ.” Khóe miệng Cố Dĩ An trước sau luôn mang theo nụ cười.

Ở trong mắt Lưu Vân, nụ cười của cô giống như một loại an ủi cùng che giấu hơn, cùng là phụ nữ, sao có thể không cảm thấy uỷ khuất, khi mình bị bệnh mà ông xã không ở bên cho được?

“Dĩ An, đứa nhỏ này thật là chỉ biết nghĩ cho Ôn Thần, luôn chỉ bảo vệ nó, mẹ nói cho con biết, con cứ như vậy là không đúng, nếu con tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ nếm mùi đau khổ.”

“Con phải biết rằng thói hư tật xấu của đàn ông đều là do phụ nữ chiều chuộng mà ra!”

Ôn Ngôn nghe ra lời này của mẹ mình là đang ám chỉ anh trai Ôn Thần sắp có ở phụ nữ ở bên ngoài.

Chính mình cũng có thể nghe ra, người phụ nữ thông minh như Cố Dĩ An sao có thể không hiểu.

Nhưng nhìn Cố Dĩ An, cô vậy mà một chút phản ứng cũng không có.

……

Sau khi Lưu Vân trở về phòng chỉ còn lại có Cố Dĩ An và Ôn Ngôn.

Cố Dĩ An lên lầu chuẩn bị tắm thuốc, nhìn thấy Ôn Ngôn còn chưa có ý rời đi, có lẽ cô ấy là đang tìm cơ hội nói chuyện, tiếp tục đề tài trên xe.

“Chị là người phụ nữ thích hợp nhất với anh trai em.” Cố Dĩ An đứng ở đầu cầu thang, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ngôn, toàn thân tràn ngập khí thế kiêu ngạo cùng tự tin: “Mặc kệ em có tin hay không, chị đối với Ôn gia các em chỉ có lợi, không có hại.”

Cô của giờ khắc này, giống như một vương giả.

Đáp án này của cô so với bất kỳ câu khẳng định hay phủ định nào đều có sức thuyết phục hơn nhiều.

Gả tới Ôn gia hai năm, cả nhà trên dưới đều hết lời khen ngợi đứa con dâu lớn này, gặp chuyện đều bình tĩnh, chưa từng thấy cô mất kiểm soát; anh trai Ôn Thần số lần về nhà trong một năm có thể đếm trên đầu ngón tay, cô cũng không có nửa câu oán hận, đối với những tai tiếng ong bướm trước đây của anh trai, cô càng không truy hỏi thêm.

Một người phụ nữ thông minh xinh đẹp như vậy, lại hiểu được cân nhắc lợi hại, nhà hào môn nào không yêu được?