Chương 2.2: Mê người

Một đêm ngon giấc.

Tắm thuốc cộng với bôi thuốc, bệnh mẩn ngứa phía sau lưng cô đã tan đi rất nhiều, chỉ có làn da bị muỗi đốt vẫn còn chút sưng đỏ; bác sĩ dặn cô phải tránh đồ tanh cay, cho nên bữa sáng Cố Dĩ An ăn rất thanh đạm.

Con rể Lục Diệu rạng sáng hai giờ trở về, Ôn Thần lại cả đêm không về, sắc mặt Ôn Sơn không tốt, rõ ràng là đang đè nén lửa giận.

Giữa trưa 10 giờ rưỡi Ôn Thần mới trở về, mới vừa vào cửa đã bị Ôn Sơn gọi vào thư phòng, không biết bọn họ nói chuyện gì, vài phút sau, bên trong liền truyền ra tiếng đập đồ.

Khi Ôn Thần đi ra, trên tay vẫn còn rỉ máu, nhìn thấy Cố Dĩ An đứng ở dưới lầu, đáy mắt vốn có tia máu lập tức hiện lên ý cười, anh xắn cổ tay áo lên, lau vết máu trên tay lên áo sơ mi trắng, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Chỉ thấy anh bước xuống lầu, từ túi quần lấy ra một bình xịt không có nhãn dán gì: “Thuốc đặc trị không chứa chất kí©h thí©ɧ nội tiết tố, chuyên trị dị ứng muỗi đốt.”

Cố Dĩ An nhận lấy thuốc, thần sắc có hơi tối tăm.

“Bệnh mẩn ngứa này của em nếu trị không tốt, ông già có lẽ sẽ quản anh càng chặt.” Ôn Thần ngẩng đầu nhìn cửa thư phòng đóng chặt ở lầu hai, ánh mắt hài hước, “Chúng ta đi về trước, bằng không ông già sẽ theo xuống đây đánh tôi tiếp mất.”

Sau khi trở lại căn nhà nơi bọn họ ở, Ôn Thần tìm hòm thuốc, lấy thuốc khử trùng ra thô lỗ đổ lên miệng vết thương trên lòng bàn tay, trước đây thân là một bác sĩ khoa ngoại Cố Dĩ An không quen nhìn anh xử lý miệng vết thương như vậy, cô vươn tay đoạt lấy thuốc khử trùng.

Ôn Thần sửng sốt, nhìn thấy cô cầm lấy tăm bông nhúng vào thuốc khử trùng, nhịn không được nhẹ mắng: “Đây là em biết đau lòng cho ông xã là tôi sao?”

“Nếu tay anh phế rồi tôi lại phải chăm sóc anh.” Cố Dĩ An đầy mặt ghét bỏ, không có nửa điểm ôn nhu như ở trước mặt người khác, kéo tay anh đem tăm bông ấn lên miệng vết thương, dùng giọng điệu công thức hoá đặt câu hỏi: “Ba anh sao lại đánh anh.”

Cô cúi đầu khom người, phía dưới áo choàng là chiếc váy hai dây cổ chữ V, Ôn Thần ngồi trên sô pha, vừa ngẩng đầu đã nghe ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể cô, mơ hồ còn có thể nhìn thấy khe ngực gợi cảm dưới xương quai xanh của cô.

Gợi cảm……

Ha hả, người phụ nữ này có từng gợi cảm qua?

Cố Dĩ An nhận thấy được anh đang nhìn gì, ngước mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vô cùng thanh lãnh, “Thích nhìn?”

Không đợi Ôn Thần trả lời, cô đã cởϊ áσ choàng ném lên sô pha, lộ ra cánh tay cùng xương quai xanh trắng nõn, thậm chí cô còn đem dây váy nới lỏng xuống, cổ chữ V nông lập tức biến thành sâu.

Dáng người cô rất hoàn mỹ, trước sau rõ ràng, vòng eo tinh tế, bộ ngực vừa lớn vừa tròn, làn da trắng lạnh không có bất kỳ dấu vết nào, gần như không cần dùng đến phấn nền.

Giờ phút này, bộ ngực sữa của cô mơ hồ lộ ra ngoài, thập phần mê người.

Biết “Sự mê người” của cô chỉ là biểu hiện giả dối, Ôn Thần đứng lên, vươn bàn tay còn chưa băng bó xong nhéo lấy cằm cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hơi trào phúng: “Tiếp tục.”

Anh cả đêm chưa ngủ, còn chưa kịp thay quần áo, trên người có mùi thuốc lá và rượu rất nồng.

Cố Dĩ An ngửa đầu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không có chút tránh né nào, duỗi tay đem dây váy hai bên cởi đến cánh tay, áσ ɭóŧ ren màu đen bao bọc lấy bộ ngực sữa lập tức lộ ra ngoài.

Khóe miệng Ôn Thần cong lên, rất có hứng thú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh của cô, “Tiếp tục.”

Cố Dĩ An không hề làm anh thất vọng, hai tay vươn ra sau lưng cởi bỏ nút áo ngực.

Bộ ngực của cô trắng nõn săn chắc, áσ ɭóŧ cũng không lập tức trượt xuống, quầng vυ" hồng nhạt mơ hồ lộ ra, đầṳ ѵú như ẩn như hiện, cực kỳ câu người.

Ôn Thần chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, giống nưh có ngọn lửa đang thiêu đốt yết hầu, ngón tay nhéo cằm cô không tự chủ được siết chặt lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Em thật sự cho rằng tôi là Liễu Hạ Huệ sao?”

————

( Ôn Thần ở bên ngoài không phụ nữ, là một người đàn ông cực kỳ tốt)