Chương 7: Thượng Quân Sách ( nam phụ xuất hiện )

Bắc Thành.

Đã lâu không thấy ngày nắng, tâm tình Cố Dĩ An vui vẻ hơn rất nhiều so với ở Tương thành, Tô Tình ngồi đối diện nhìn thấy khóe môi cô cong lên, cô ấy bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, “Gần đây cậu và Ôn Thần thế nào?”

Tô Tình là biểu tẩu của Cố Dĩ An, gả cho nhị biểu ca Thượng Quân Ngạn.

Thượng Quân Ngạn là tổng thống đương nhiệm của nước Z.

“Vẫn vậy thôi.” Từ ngoài cửa sổ thu hồi tầm mắt, Cố Dĩ An mím môi, xé mở gói kẹo sữa thả vào ly, quấy vài cái, “Anh ấy vẫn luôn rất tốt với tớ.”

Tô Tình cảm nhận được cô không muốn nói đến chuyện của mình và Ôn Thần, “Lần này trở về, cậu định ở lại mấy ngày? Hay là sau khi gặp dì thì đi luôn?”

“Xem lịch trình của Ôn Thần rồi mới sắp xếp.”

Đêm qua đến Bắc Thành sớm, sáng nay cùng Ôn Thần đi đến bệnh viện, Cố Dĩ An chỉ ở trong phòng bệnh không đến mười phút liền rời đi trước, bởi vì mọi thứ đều giống như cô dự đoán, lý do mẹ cô giả bệnh chính là muốn Ôn gia tiếp quản mảnh đất còn đang dang dở ở ngoại ô.

Tô Tình đối với tình hình của Cố gia cũng có biết một chút, nghe Thượng Quân Ngạn nói, chú và dì đã đem toàn bộ tài sản đầu tư vào dự án đó, “Chú là muốn Ôn Thần tiếp quản, tiếp tục khai phá mảnh đất kia?”

“Bàn tính của bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt.” Trong mắt Cố Dĩ An đều là khinh miệt.

“Tớ nghe Quân Ngạn nói, 15 toà nhà trong giai đoạn đầu của dự án đó đều vì nền móng không ổn định, bị nghiêng rất nghiêm trọng, tháng trước có một trận mưa lớn, đã bị sập một toà, truyền thông đã vạch trần công trình kém chất lượng, những chủ sở hữu đã mua phòng đều muốn trả phòng, cho nên 23 giai đoạn tiếp theo cũng bị hoãn lại vô thời hạn.”

“Đây là báo ứng.” Cố Dĩ An luôn không hài lòng với hành vi gom tiền của ba mẹ mình, trước khi về hưu đã nhận tham ô hối lộ, sau khi về hưu lại ỷ vào cháu trai là tổng thống liền gom tiền bằng nhiều cách, “Đối với những người tham lam vô độ như bọn họ, tốt nhất là để hai bàn tay trắng.”

Biết những gì cô đã trải qua ở Cố gia, Tô Tình có thể hiểu được sự hận thù của cô đối với gia đình kia, “Cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu Ôn Thần không tiếp nhận, dì và chú khẳng định sẽ lại đánh chủ ý lên cậu.”

Cố Dĩ An cười lạnh: “Nửa cái mạng của tớ sớm đã ở điện Diêm Vương rồi, nếu bọn họ còn muốn lợi dụng tớ, vậy chẳng khác nào muốn tớ tìm cái chết.”

……

Trên đường trở về khách sạn, Cố Dĩ An nhận được cuộc gọi từ số lạ, của mẹ cô Thượng Huy gọi tới, vừa mở miệng đã mắng cô là đứa con gái vô tâm.

“Từ nhỏ đến lớn tao đều cho mày những thứ tốt nhất! Ăn ngon uống tốt nuôi lớn mày, mày không biết cảm ơn báo hiếu thì thôi! Mày vậy mà còn xúi giục Ôn Thần đối với Cố gia thấy chết mà không cứu!”

“Cố gia có chỗ nào không tốt với mày?”

“Mày cho rằng Ôn gia vì sao lại đối tốt với mày? Còn không phải là vì mày là người của Cố gia! Không có Cố gia, mày có thể gả vào hào môn Ôn gia sao?”

“Tao nói cho mày biết Cố Dĩ An, nếu lần này mày thật sự thấy chết mà không cứu, cũng đừng trách tao làm mẹ mà tàn nhẫn! Đến lúc đó tao sẽ đem tất cả hồ sơ bệnh án của mày gửi đến Ôn gia! Xem bọn họ có lập tức đuổi mày ra khỏi nhà hay không!”

Đối mặt với uy hϊếp của mẹ, Cố Dĩ An không có phản ứng gì, trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện, rồi tắt máy.

Tô Tình không nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy biểu tình khinh thường của cô, “Dì gọi tới?”

Cố Dĩ An gật đầu, nhắm mắt lại không muốn nói chuyện nữa.

Bởi vì cô mệt mỏi.

Rất mệt.

……

Tới cửa khách sạn, sau khi tạm biệt Tô Tình, Cố Dĩ An đi thẳng đến thang máy dành cho khách vip, phòng của cô nằm ở tầng 46, sau khi ấn nút thang máy, cô dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại.

Thang máy chậm rãi đi lên, giữa mày cô cũng nhăn càng chặt, đầu lại bắt đầu đau.

Cuối cùng cũng tới tầng mình ở, từ trong túi lấy ra thẻ phòng, tay cô run lên, thẻ phòng rơi xuống đất, cô khom người muốn nhặt, nhưng lại bị một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng cầm lấy trước cô một bước.

Cố Dĩ An không ngẩng đầu cũng biết chủ nhân của bàn tay này là ai, bởi vì trên người anh ta vẫn luôn có mùi đàn hương này.

“Cảm ơn.” Ngay cả nhìn cũng không nhìn đối phương, cô nhận lấy thẻ phòng rồi xoay người đi tới cửa, đinh một tiếng, cửa phòng mở ra, sau khi đi vào cô chuẩn bị đóng cửa lại, thì một đôi chân dài đã bước tới ngăn cản.

Cố Dĩ An nhíu mày không vui, “Sống đủ rồi? Muốn sớm một chút bị Thượng Quân Ngạn gϊếŧ chết sao?”

Vừa dứt lời, thân thể đã bị áp lên tủ giày.

“Cạch!” Cửa đóng lại.

“Em cứ như vậy không muốn nhìn thấy anh sao?”

Giọng nói trầm thấp thanh thúy, cách hơn hai năm lại lần nữa vang lên bên tai, Cố Dĩ An không có chút phản ứng nào, cô trước sau vẫn không ngẩng đầu, “Khách sạn có camera theo dõi, nếu anh không muốn bị bắt thì nhanh lăn đi.”

“Lăn?” Trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông hiện lên nụ cười trào phúng, duy trì vài giây, sau đó lập tức chuyển thành hung ác; dùng sức nhéo cằm cô, ép cô mở to mắt nhìn mình, “Cố Dĩ An em rốt cuộc có trái tim không?”

Cằm bị niết rất đau, Cố Dĩ An chỉ có thể mở to mắt, ánh mắt hờ hững đối diện với người đàn ông trước mắt này, “Thượng Quân Sách, lời này hẳn là tôi hỏi anh mới đúng, anh có trái tim không?”