Chương 13

Nếu không phải Khương Ly gặp được Ngọc Phù Sinh, có thể con bướm đêm sẽ mãi mãi chỉ là một món đồ trang sức vô tri.

Nhưng so với Khương Ly không biết gì, con bướm Minh lại hiểu rất rõ sự tàn bạo hung ác của Ngọc Phù Sinh. Mỗi lần Tiểu Bạch Hổ kêu meo, bướm Minh lại nhớ đến tiếng gào thét thảm thiết của những kẻ xui xẻo dưới tay Ngọc Phù Sinh. Bướm Minh rất sợ rằng khi Ngọc Phù Sinh trưởng thành, sẽ vì chuyện này mà gϊếŧ bọn họ diệt khẩu.

Đến khi mơ hồ nhận ra ý định của Khương Ly, con bướm Minh cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Nó bắt đầu khuyên Khương Ly thay đổi ý định: "Chỉ cần đợi thêm mười lăm năm nữa, hắn sẽ gϊếŧ sạch tất cả mọi người ở đây!"

"Đừng nhìn hiện tại hắn như vậy, thực ra cắn chết con sói và tên mập kia không thành vấn đề. Hắn chỉ đang cân nhắc lợi và hại, nhẫn nại không bộc phát mà thôi."

Một con hổ dữ tợn như vậy, từ nhỏ đã biết nhẫn nhục, sao có thể là một chú mèo nhỏ cần người giúp đỡ được chứ?

Nhưng rất nhanh, giọng của con bướm Minh dần dần nhỏ lại.

Bởi vì họ đều nhìn thấy nhân vật phản diện chính còn nhỏ…

Sau khi nhìn thấy Lục Phàn sợ hãi bỏ chạy, Tiểu Bạch Hổ ngơ ngác đứng một lúc, nhìn về phía họ với vẻ bối rối.

Đúng như lời con bướm Minh nói, nó hoàn toàn có thể cắn chết một kẻ vô dụng như Lục Phàn, nhưng mà lần nào Tiểu Bạch Hổ cũng đều nhẫn nhịn.

Vì sự nhẫn nhịn này khiến nó chỉ bị vứt trên núi, chứ không phải là bị nhốt trong l*иg thú.

Con hung thú nhỏ bé này có một sự kiên nhẫn và ý chí phi thường khó có thể tưởng tượng được.

Song giờ đây, vẻ bình tĩnh nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa ngọn lửa hoang dã trong đôi mắt nó đã biến mất.

Tiểu Bạch Hổ nhìn chằm chằm vào xác sói tuyết mù lòa một cách kỳ lạ, bỗng dưng nhận ra điều gì đó, trở nên hoảng hốt tột độ.

Nó lập tức biến thành hình người, vội vàng che giấu nanh và vuốt hổ của mình.

Quay sang nhìn xung quanh một lượt, rồi lảo đảo chạy về phía sân.

Khương Ly cúi đầu nhìn bướm Minh.

Bướm Minh: "..."

Khi phát hiện đám lính canh đã đi, Khương Ly lập tức nhảy xuống khỏi tường, vừa tiến về phía Tiểu Bạch Hổ, vừa hỏi bướm nhỏ: "Ngươi còn biết chuyện gì nữa không? Kể nhanh đi!"

Rõ ràng bướm nhỏ muốn che giấu, nhưng Khương Ly đã tóm lấy cánh nó.

Bất đắc dĩ, bướm nhỏ đành phải khai báo toàn bộ những gì nó biết.

Hổ Vương đã sát hại cha mình để lên ngôi, thế nhưng vẫn để lại một mối đe dọa lớn là Tiểu Thái Tử, tuy tìm đủ mọi cách làm nhục hắn, nhưng vẫn giam giữ lại. Tất nhiên, không phải vì Hổ Vương nhân từ.

Mà là vì trong vô số truyền thuyết về Hổ thần chuyển thế, chỉ có Tiểu Bạch Hổ mới là sự thật.

Có câu nói "Sở vị hoài bích kỳ tội" có nghĩa là "Giữ ngọc trong tay ắt mang họa", trong cơ thể của Tiểu Bạch Hổ có thần cốt.

Khương Ly hỏi: "Có phải chúng muốn nuôi lớn hắn rồi lấy đi thần cốt không?"

Bướm nhỏ không nói gì.

Sự im lặng chính là lời khẳng định.

Khương Ly lại hỏi: "Vậy bón chúng có thành công không?

bướm Minh trả lời: "Đã thành công."

Khương Ly khựng lại.



Dưới lời kể của bướm nhỏ, Khương Ly dần mường tượng ra tương lai của Tiểu Bạch Hổ: Mồ côi cha mẹ từ thuở ấu thơ, mang trong mình mối thù hận to lớn, lớn lên trong sự tra tấn và sỉ nhục. Tuổi thiếu niên bị đoạt đi thần cốt, rơi vào đường cùng. Lúc thanh niên, Ngọc Phù Sinh lại lựa chọn dùng tà pháp để thành thần.

Khương Ly chìm trong suy tư hồi lâu.

Cuộc đời của những "đứa con cưng của trời" luôn suôn sẻ. Cho dù có gặp phải giai đoạn khó khăn, luôn có cao nhân xuất hiện giúp đỡ. Nghèo đói hay cơ hàn cũng chỉ là khó khăn tạm thời, tương lai của họ rộng mở, chỉ cần một cơn gió thuận lợi, họ sẽ giống như con diều có thể bay cao bay xa.

Nhưng cũng có những người chìm vào bụi trần, ẩn mình trong góc khuất của câu chuyện. Qua mỗi lần giãy giụa trong tuyệt vọng và bất hạnh, đều khiến số phận đi theo hướng lệch lạc hơn.

Mỗi lần cố gắng vùng vẫy, họ lại trở nên bất chấp thủ đoạn hơn, méo mó và điên cuồng hơn.

Khương Ly biết, nhiều năm sau, Yêu Hoàng sẽ không còn tồn tại. Sau một trận lửa lớn, Yêu giới tan đàn xẻ nghé, xuất hiện một kẻ thống trị vô cùng tàn bạo.

Ngọc Phù Sinh là bóng ma trong lòng mọi người, dưới trướng có hàng vạn vong hồn, hắn trở nên vô cùng hùng mạnh.

Nhưng hàn khí từ việc bị rút đi thần cốt vẫn đeo bám hắn suốt đời.

Đến mức sau khi chết đã lâu, chỉ còn lại một tia tàn hồn, hắn vẫn khoác trên mình chiếc áo choàng đó.



Tuyết mịn lại bắt đầu rơi lả tả từ trên trời xuống.

Bước chân của Khương Ly trở nên chậm rãi.

Ban đầu, Khương Ly chỉ muốn đến nhìn xem mảnh tàn hồn kia là ai.

Cho đến khi nàng phát hiện ra rằng hiện tại hắn còn nhỏ bé và yếu đuối, Khương Ly mới muốn báo ơn.

Có rất nhiều cách để báo ơn.

Nhưng khi đứa trẻ tặng nàng một bông hoa, tựa như Tiểu Kỵ Sĩ ngồi đằng xa tiễn nàng về nhà, và khi hắn còn kêu "meo" với nàng.

Suy nghĩ của Khương Ly đã bắt đầu thay đổi.

Bướm nhỏ còn muốn khuyên nhủ.

Nhưng Khương Ly lại nói: "Ngươi đã từng gặp qua bộ dạng ta xông vào cấm địa chưa?"

Năm đó, khi đã xông vào lăng mộ của đại phản diện, nàng đã nghĩ, thần tiên, phật tổ, thượng đế, bất kỳ ai cũng được, hãy mau cứu nàng, Khương Ly không muốn chết.

Nhưng, thần tiên, phật tổ, thượng đế đều không xuất hiện.

Chỉ có một mảnh tàn hồn, che chở cho nàng hai mươi năm.



Trong màn tuyết mịn, đứa trẻ chạy vội về sân sau.

Nó nghĩ rằng nàng đã phát hiện ra thân phận thực sự của mình.

Nó biết mình là một con Bạch Hổ vô cùng hung dữ, trước đây những người lên núi khi nhìn thấy nó đều sẽ lộ ra vẻ sợ hãi, dùng bẫy thú sắc nhọn nhất để đối phó với nó, ngay cả những lính canh thường xuyên ức hϊếp nó, thỉnh thoảng khi nó gầm lên cũng sẽ lộ ra một chút sợ hãi.

Nó nhìn thấy bóng người đó đứng đằng xa nhìn mình, dường như đã nhìn rất lâu mà không tiến lên.

Đứa trẻ lo lắng nắm chặt lòng bàn tay.

Nhưng dần dần, nó cảm nhận được ánh mắt của người kia trong đó không phải là ghét bỏ, sợ hãi, mà là dịu dàng như gió xuân.

Trước mặt đứa trẻ xuất hiện một viên kẹo.

Nàng khom người xuống, mỉm cười hỏi nó: "Ta còn thiếu một đồ đệ, ngươi có muốn đi theo ta không?"