Chương 4

Ba trăm năm trước, khi Giang Phá Khư chưa tu Vô Tình Đạo, hắn ta sống ở một thị trấn nhỏ tên là Sơn Thanh thuộc Thương Châu. Khi ấy, hắn ta vẫn còn là một thiếu niên với có vẻ ngoài thanh tú.

Hắn ta có một mối tình thanh mai trúc mã với một mèo yêu ở trên núi.

Nhưng gần đây, khi Giang Phá Khư đã mười sáu tuổi, cảm thấy tiểu thanh mai của mình trở nên vô cùng kỳ lạ.

Mèo nhỏ vốn là một yêu tinh dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ, thường hay e thẹn. Nhưng dạo gần đây, tính tình của nàng trở nên rất thất thường.

Giang Phá Khư tặng nàng hoa cúc dại, mèo nhỏ nằm trên tường lại quơ một phát hất bay hoa của hắn ta.

Giang Phá Khư rủ nàng đi xem hội hoa đăng, mèo nhỏ chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.

Giang Phá Khư tỏ tình với nàng, mèo nhỏ hỏi hắn ta rốt cuộc thích điểm gì ở mình, nàng có thể sửa đổi được không?

Tiểu thanh mai hiện tại trở nên rất khó ưa, hơn nữa là nhất quyết không chịu biến thành người, ngày ngày nằm trên tường với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Mặc dù mèo vốn dĩ là loài vật như vậy, những con mèo khác cũng vô cùng lạnh lùng, nhưng Giang Phá Khư đã quen với sự dịu dàng của mèo nhỏ nên cảm thấy có chút mờ mịt xen lẫn vào đó là tủi thân.

Mỗi ngày hắn ta đều đến thăm tiểu thanh mai, nhưng lần nào cũng bị hắt hủi.

Sau một tháng chịu đựng những ánh mắt khinh thường đó, cuối cùng Giang Phá Khư cũng phát hiện mèo nhỏ chủ động đến thăm hắn ta.

Đó là một buổi chiều âm u, thiếu niên ôm kiếm tựa vào khung cửa ngủ thϊếp đi.

Mèo nhỏ lén lút tiến đến.

Giang Phá Khư có thính giác khá là nhạy bén, gần như lập tức phát hiện ra nàng. Thế nhưng hắn ta tưởng rằng tiểu thanh mai muốn hôn mình, nên giả vờ ngủ tiếp.

Thậm chí còn có chút hồi hộp lo lắng.

Kết quả, Giang Phá Khư chỉ nghe thấy tiếng sột soạt.

Hắn ta phát hiện ra Khương Ly đang mài móng vuốt lên cổ hắn ta, vị trí đó chính là động mạch chủ.

Thiếu niên hoảng sợ mở to mắt, đối diện với đôi mắt hung dữ của mèo nhỏ.

Giang Phá Khư tưởng tiểu thanh mai sẽ giải thích gì đó hoặc ít nhất là xin lỗi.

Nhưng không mèo nhỏ nhìn hắn ta đầy ngang ngược, liếc hắn một cái rồi nhanh chóng bay đi.

Đúng vậy, Khương Ly muốn gϊếŧ Giang Phá Khư. Từ khi quay về ba trăm năm trước, Khương Ly đã lên kế hoạch đá bóng bằng đầu của Giang Phá Khư rồi.

Nhưng rõ ràng, gϊếŧ nam chính không dễ dàng như vậy.

Giang Phá Khư có linh khí hộ thể.

Thân là con cưng của thế giới này, nếu hắn ta dễ dàng bị gϊếŧ như vậy, thì cũng không thể trở thành Kiếm Tôn Vô Tình Đạo sau này.

Vì vậy, Khương Ly không hề ngạc nhiên.

So với việc con cưng của thế giới khó gϊếŧ, điều khiến Khương Ly ngạc nhiên hơn là ánh mắt của Giang Phá Khư.

Hóa ra Kiếm Tôn Vô Tình Đạo sau này, người luôn bình tĩnh ung dung, ba trăm năm trước lại có ánh mắt rực rỡ và nhiệt tình đến như vậy.

Nhưng Khương Ly không phải là tiểu thanh mai, so với việc yêu đương, nàng càng muốn sống sót hơn.

Sau khi biết hắn ta có linh khí hộ thể, nàng đã thay đổi suy nghĩ. Khương Ly bắt đầu tìm cách thay đổi cốt truyện.

Sau một thời gian chiến tranh lạnh, tiểu thanh mai đột ngột thay đổi tính cách, cuối cùng cũng chịu để ý đến Giang Phá Khư.

Sáng hôm đó, nàng đột nhiên nói với Giang Phá Khư: "Nghe nói trên núi Hằng Vân cách đây không xa có một loài hoa tên là Đình Vân, ta rất thích nó, ngươi hái một bông về cho ta có được không?”

Nói thật, Giang Phá Khư có chút *thụ sủng nhược kinh.

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Bởi vì từ sau khi tỉnh dậy sau lần rơi xuống sông, Khương Ly chưa từng nhìn thẳng vào mặt hắn ta.

Vì vậy, hắn ta vội vàng đồng ý: "Vậy Ly Ly, ngươi cứ đợi ta mang về nhé, ta sẽ nướng đùi thỏ cho ngươi ăn nữa!"

Cơ thể Khương Ly cứng đờ.

Đợi đến khi Giang Phá Khư đi đến cổng lớn, nàng đột nhiên lẩm bẩm rất nhỏ sau lưng hắn ta.

"Ai thèm những thứ đó chứ."

Khương Ly nhìn thấy bóng hình Giang Phá Khư cách đó không xa khựng lại.

Khương Ly biết hắn ta đã nghe thấy rồi.

Nhưng trong lòng nàng lại thở phào nhẹ nhõm.

Nàng thực sự không muốn trở thành nữ chính trong một quyển truyện ngược luyến tàn tâm này đâu, càng hy vọng mối nghiệt duyên này nhanh chóng kết thúc.

Điều mà Giang Phá Khư không biết là, vào ngày thứ hai sau khi hắn ta rời đi, sẽ có môn phái đến đây thu nhận đệ tử, vốn dĩ hắn ta sẽ nhân cơ hội này, đưa bản thân một bước lên mây xanh.

Hắn ta sẽ gia nhập vào Thiên Diễn Tông, sau đó trong một lần làm nhiệm vụ tông môn gặp phải nguy hiểm, mất đi ký ức. Khi trở về tông môn, hắn ta sẽ không một chút do dự chuyển sang tu Vô Tình Đạo.

Nhưng ngay lúc nãy, Khương Ly đã đuổi hắn ta đi mất rồi.

Miễn là Giang Phá Khư không bước vào tiên môn, dù là chỉ trì hoãn thời gian hay cả đời này chỉ làm một người phàm tục. Thì hắn ta sẽ không bao giờ mất tích, càng sẽ không mất trí nhớ.



Mặc dù Khương Ly chỉ là một con mèo yêu, nhưng kiếp trước nàng đã tu luyện đến cảnh giới Kim Đan Kỳ, tự nhiên sẽ dễ dàng tiến vào tông môn hơn Giang Phá Khư, một người phàm tục lúc bấy giờ.

Người tuyển chọn đệ tử của Thiên Diễn Tông đã đến đúng hẹn.

Khi tham gia thử thách tuyển chọn, Khương Ly không ngoài dự đoán đã trở thành đệ tử của Thiên Diễn Tông.

Khi nàng theo sư tỷ ngồi lên phi kiếm, rời khỏi thị trấn Thương Châu đó.

Khương Ly nhìn thấy Giang Phá Khư thở hồng hộc chạy về.

Thiếu niên dường như đang muốn nói gì đó với nàng, nhưng cách mấy tầng mây nên nàng không nghe rõ.

Nàng nằm trên cán kiếm, khoanh tay lại, cảm thấy lòng mình cứng như đá, như thể đã tu Vô Tình Đạo cả nghìn năm.

Sư tỷ hỏi: "Sư muội, đó là người quen của muội à? Nhìn hắn ta có vẻ buồn lắm."

Khương Ly nhanh chóng đáp: "Không quen."

Sư tỷ: "...... À ừ."

"Nhưng hình như hắn ta khóc rồi."

Khương Ly: "..."

Khương Ly thăm dò nhìn xuống, phát hiện Kiếm Tôn Vô Tình Đạo mười sáu tuổi đang dùng tay áo lau nước mắt.

Khương Ly lập tức hối thúc sư tỷ gia tăng tốc độ cứ như bị dao dí vào cổ vậy.

Càng nhanh càng tốt, nàng thực sự không thể chịu đựng mối nghiệt duyên này thêm một giây nào nữa rồi.

Khương Ly cảm thấy mình lần này có vẻ như đã cầm nhầm kịch bản của nữ phụ độc ác. Nhưng ngàn khổ vạn khổ mới quay về được ba trăm năm trước, mỗi phút mỗi giây sống trên đời của nàng đều rất quý giá.

Thời gian trong giới tu chân trôi qua rất nhanh, khi Khương Ly đột phá từ Luyện Khí lên Trúc Cơ, nàng nhận được một lá thư do Giang Phá Khư gửi đến.

Khương Ly không mở ra xem.

Nàng đốt lá thư đó cho tiểu thanh mai.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy việc mình cướp đi cơ duyên của Giang Phá Khư là có lỗi với hắn ta, người duy nhất nàng cảm thấy có lỗi là mèo nhỏ.

Nhưng Khương Ly lại không thể nói chuyện này với bất kỳ ai.

Vì vậy, nàng chỉ có thể nói chuyện với bóng tối ở những góc khuất không người.

Nàng đã rời khỏi cấm địa đó, bên cạnh không còn một nấm mồ hoang và mảnh tàn hồn nữa rồi.

Nhưng vẫn không sửa được thói quen lẩm bẩm một mình ở những góc khuất không người.

Nàng hỏi bóng hình đã không còn tồn tại kia: “Ta trở nên xấu xa rồi, phải không?"