Chương 10: Ở trên xe dùng ngón tay cắm tiểu bức của cô

Triệu Ý cầm ô đi ra ngoài, chiếc ô rất lớn, cho nên cô đã lên xe với nó.

Chu Dục nhìn cô, ánh mắt hung ác, giận dỗi, Triệu Ý nhìn thì có chút run sợ.

Chu Dục thấy cô cầm ô lên xe, nói với cô: “Đưa ô cho tôi.”

Triệu Ý nghe được lời này, sợ anh ném chiếc ô đi bởi vì cô nghe giọng điệu của anh có chút bực bội.

Cô siết chặt chiếc ô, nói: “Ô này đồng nghiệp cho tôi mượn, cho tôi mượn mà thôi, không phải ô của tôi. Ngày mai tôi phải trả lại cho cậu ấy.”

“Đưa cho tôi.”

Giọng nói của Chu Dục trở nên nặng nề hơn.

Triệu Ý đưa ô cho anh, quả nhiên, sau khi cầm ô, anh ném thẳng vào thùng rác ở bên cạnh.

Triệu Ý nhìn chiếc ô nằm trong thùng rác, có hơi lo lắng, “Anh, Chu Dục, anh làm gì đấy? Tôi đã nói ô này không phải của tôi mà là của đồng nghiệp của tôi, anh ném như vậy, tôi trả cho đồng nghiệp kiểu gì?”

Chu Dục nhìn thấy cái ô đó liền cảm thấy đen đủi, vì thế anh ném nó đi, trong lòng thoải mái hơn nhiều, “Ngày mai đền tiền cho anh ta, tôi sẽ đề gấp đôi cho anh ta, tôi không thích nhìn cái ô đó.”

Triệu Ý không muốn nói chuyện với anh, người này thật sự quá vô lý.

Chu Dục nhìn thấy tiểu bạch kiểm là cảm thấy đen đủi.

Anh không khởi động xe, cẩn thận nhìn Triệu Ý chằm chằm, “Em thích mấy loại tiểu bạch kiểm này? Nhìn dáng vẻ của thằng đó, chắc là sinh viên đại học, Triệu Ý, tôi đã nói vì sao gần đây em không ngoan ngoan, cứ luôn chọc tức tôi mà, liên quan đến thằng tiểu bạch kiểm này đúng không? Cặp kè với thằng đó từ khi nào, nó biết em đã kết hôn chưa?”

Nghe anh nói, Triệu Ý cũng nổi giận phản bác: “Cậu ấy không biết tôi đã kết hôn.”

Một câu nói đã chọc tức Chu Dục.

Đây là một lời thú nhận.

Vừa rồi không muốn thừa nhận, thế mà hiện tại đã thừa nhận rồi.

Chu Dùng siết chặt cằm của cô, kéo cằm của cô sang, ép cô nhìn mình, “Được lắm, chuẩn bị sau khi chia tay với tôi sẽ đi tìm nó sao? Triệu Ý, lúc trước là tôi xem thường em, hiện tại tôi phát hiện bản lĩnh của em rất lớn, ngay cả mối mới cũng tìm được rồi.”

Cằm Triệu Ý bị véo đau, cô muốn hất tay anh ra lại phát hiện anh siết quá mạnh.

Cô không biết gần đây Chu Dục bị làm sao, tính tình trở nên hung bạo, lúc trước rõ ràng mọi thứ đều ổn, hiện tại ngày nào mà không sỉ nhục cô thì giống như sẽ chết hay sao vậy.

Lúc trước Triệu Ý luôn nghe theo, nhưng thấy anh không tin, chỉ muốn làm cô tức chết.

Tính tình của cô cũng bướng bỉnh, cô cầm tay của anh, kiên quyết nói: “Đúng vậy, dù sao thì tôi không thể đi theo anh cả đời được, chờ đến khi anh không cần tôi nữa thì tôi cần phải tìm một người đàn ông mới để thay thế, cậu ấy không chê tôi, tôi thích kiểu người như vậy đấy. Trẻ tuổi, có sức sống.”

Ánh mắt của Chu Dục lập tức trở nên lạnh lùng, anh kiềm chế xúc động muốn bóp chết cô.

Anh buông tay, bóp mặt cô, nói: “Em thật sự nghĩ mình có cơ hội này sao? Triệu Ý, thân hình nhỏ bé của thằng đó có thỏa mãn được em không? Cái eo kia, có khi chưa đến mấy phút đã mềm xuống rồi.” Nói xong, tay của anh di chuyển xuống dưới, sờ một vòng quanh vùиɠ ҡíи của cô, “Em không biết du͙© vọиɠ của mình lớn cỡ nào sao? Làm chưa đến một tiếng em có thể sướиɠ sao? Cái loại gầy gò như thằng đấy dễ xuất tinh sớm lắm.”

Triệu Ý: “...”

Cơ thể của Triệu Ý run lên khi bị anh chạm vào.

Lo anh giở trò xằng bậy ở đây, dù sao thì đây cũng là cửa ra vào của công ty, bị nhìn thấy sẽ không tốt.

Nhưng suy nghĩ của cô bị Chu Dục vạch trần, thấy cô căng thẳng như vậy, cơ thể cứng đờ, anh ngó ra ngoài cửa sổ xe, quả nhiên người đàn ông đó vẫn đứng dưới lầu trong công ty.

Không biết có phải lo lắng cô xảy ra chuyện hay không mà cứ đứng đó quan sát.

Nghĩ đến việc Triệu Ý thích mấy con chó nhỏ như vậy, Chu Dục lập tức cảm thấy bực bội.

Tháo dây an toàn, anh nghiêng người, ôm eo của cô, vén váy của cô lên.

Triệu Ý sợ hãi giữ chặt váy, hoảng hốt nói: “Anh làm gì vậy? Chu Dục, anh đừng có mà động dục ở bên ngoài, về nhà rồi nói tiếp, hiện tại đang ở bên ngoài, giữa thanh thiên bạch nhật, bị người ta nhìn thấy thì làm sao? Anh đừng chạm vào tôi.”

Cô càng kháng cự thì Chu Dục càng muốn làm cô, “Kháng cự như vậy là lo bị thằng đó nhìn thấy? Sợ thằng đó nhìn thấy xe rung lên, nhìn thấy em bị tôi chơi? Triệu Ý, em biết cơ thể em dâʍ đãиɠ thế nào mà, em có tin không cần dươиɠ ѵậŧ cắm vào vẫn khiến em sung sướиɠ đến mức phun nước không?”

Triệu Ý đè tay của anh lại, sức lực của Chu Dục rất lớn, anh đã chạm vào qυầи ɭóŧ của cô, vuốt ve qυầи ɭóŧ của cô.

Qυầи ɭóŧ bị anh chạm vào, Triệu Ý sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy.

Chu Dục kí©h thí©ɧ cô: “Nếu em không sợ đồng nghiệp của mình vây quanh ở đây thì em cứ giãy giụa di, giãy giụa khiến xe rung lên. Mọi người sẽ biết chúng ta đang làm gì ở trong xe. Mà cũng chẳng sao, cứ để thằng đó nhìn thấy, xem thằng đó có đến đây nhìn em hay không. Có khi nó sẽ áp mặt vào cửa xe, nhìn em bị tôi dùng dươиɠ ѵậŧ cắm vào tiểu bức cũng nên.”

Nghe thấy những lời này, Triệu Ý sợ hãi, không dám cử động nữa.

Cũng may xe của anh đã được dán lớp chống nhìn trộm.

Anh thích làʍ t̠ìиɦ trên xe, có đôi khi ở một nơi ngoại thành hoặc bên đường, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ trên xe với anh đều khiến Triệu Ý sợ hãi.

Vì lo người khác nhìn thấy nên đã dán lớp màng chống nhìn trộm, người bên ngoài không có cách nào nhìn vào bên trong nhưng người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài.

Nhưng trong hoàn cảnh căng thẳng như vậy, có khác gì việc làʍ t̠ìиɦ ở trước mặt mọi người đâu.

Triệu Ý càng căng thẳng thì Chu Dục càng phấn khích, những ngón tay thon dài của anh di chuyển đến giữa qυầи ɭóŧ, chạm vào để kí©h thí©ɧ cô, nước chảy ra từ trong lỗ nhỏ, chiếc qυầи ɭóŧ ướt một mảng to.

Anh cố ý kí©h thí©ɧ chỗ lõm của nơi đó, trêu chọc tiểu bức của cô.

Cơ thể của cô thật sự dâʍ đãиɠ, bị anh khıêυ khí©h nhiều năm ngày càng mẫn cảm hơn, cô khó chịu, phía dưới ngứa ngáy.

Thấy cô muốn vặn vẹo mông, còn giả vờ dè dặt, anh ấn ngón tay lên, nhét qυầи ɭóŧ vào trong tiểu bức của cô, đưa chúng vào, quấy loạn bên trong.

Sau đó lại kéo ra, phần giữa của chiếc qυầи ɭóŧ hoàn toàn ướt sũng.

Triệu Ý cúi đầu nhìn những ngón tay của anh cởϊ qυầи lót của cô xuống đến mông, mà không cởi hết hoàn toàn.

Dùng ngón tay tách cánh môi âʍ ɦộ ướŧ áŧ của cô, anh niết hai nơi đó.

Xoa âm đế, nhân lúc cô ướt thì thọc ngón tay vào.

Cắm vào trong âʍ ɦộ của cô, vốn dĩ cắm hai ngón tay, sau đó lại cắm thêm ngón thứ ba vào.

Tiểu bức rất khít, ba ngón tay bị kẹp chặt đến mức không thể rút ra.

Cô ngồi, tay Chu Dục di chuyển không thuận lợi cho lắm, anh dùng bàn tay khác vỗ mông cô: “Nâng mông lên.”

Cơ thể của Triệu Ý giống như quán tính, anh vừa ra lệnh, cô thật sự nhấc mông lên.

Sau khi nâng mông lên, cô hơi ngả ra sau khiến anh hài lòng.

Chiếc xe này của anh rất đắt tiền, ghế hoàn toàn được làm bằng da thật, nhưng anh cứ để mặc dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy xuống ghế.

Mỗi lần làm xong, anh sẽ tự rửa sạch.

Triệu Ý càng nhìn càng khó chịu, vì thế cô quyết định không nhìn nữa.

Tốc độ ngoáy âʍ ɦộ của Chu Dục nhanh hơn, thấy cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, cho rằng cô đang tìm kiếm tên tiểu bạch kiểm kia, anh cắm tiểu bức của cô, kí©h thí©ɧ cô: “Nhìn thằng đó sao? Nhìn xem thằng đó có nhìn qua hay không, nhìn thấy tiểu bức của em đang bị tôi chơi, hiện tại em bị tôi chơi, chảy nhiều nước như vậy còn nghĩ đến người đàn ông khác? Cơ thể dâʍ đãиɠ như vậy, bị tôi chơi đến phun nước mà còn có tâm tư nhìn người đàn ông khác, là đang ảo tưởng bị thằng đó chơi lêи đỉиɦ sao?”

Ban đầu Triệu Ý không hề nhìn cửa công ty, cô xấu hổ nên cũng không dám nhìn, nhưng bị Chu Dục kí©h thí©ɧ, mắt bất giác nhìn sang.

Có rất nhiều người.

Mặc dù có một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn có một loại cảm giác bị bại lộ trước mặt người khác.

Phía dưới của cô kẹp chặt hơn, ngậm chặt tay của Chu Dục.

Chu Dục bị cô chọc tức đến mức nổi điên, bên trong mấp máy, dâʍ đãиɠ hơn, tưởng tượng cũng có thể lêи đỉиɦ sao?

Quả nhiên bị hoàn cảnh bên ngoài kí©h thí©ɧ, đây là lần đầu tiên Triệu Ý như vậy, cô lêи đỉиɦ rất nhanh, bị anh móc tiểu bức đến mức lêи đỉиɦ, dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra phun lên bàn tay anh.

Lòng bàn tay đầy nước.

Cô sướиɠ.

Tay của Chu Dục vẫn vùi trong tiểu bức của cô, bị tiểu bức kẹp chặt không cho rút ra.

Một lúc sau Chu Dục mới rút ra, ngón tay của anh dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, trong suốt như pha lê.

Mang theo mùi tanh ngọt, cả hai đều có thể ngửi thấy.

Ngửi mùi hương của mình ở khoảng cách gần như vậy, Triệu Ý xấu hổ hơn.

Đã thế Chu Dục còn cố tình liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ trên ngón tay.