Chương 7: Ngủ với tôi nhiều năm như vậy, có người đàn ông nào muốn em nữa?

Cô ở bên anh hai năm, thời gian hai năm, không thể rời đi, anh cũng không có ý định buông tha, nếu sinh con cho anh, đời này cô sẽ không thể rời khỏi anh.

Cô không cần.

Chu Dục nhìn thấy cô sợ hãi đến mức đánh rơi đũa, sắc mặt của anh thay đổi.

“Sao thế, không muốn sinh con cho tôi, sợ?”

Sao cô có thể không sợ?

Cô không muốn sinh con.

“Tôi không muốn sinh con, anh không được để tôi mang thai, Chu Dục, lúc trước chúng ta đã nói với nhau, tôi ngủ với anh, chính là để trả nợ cho anh, nhưng không có yêu cầu sinh con, anh không được ép buộc tôi. Tôi đi theo anh hai năm, thời gian 2 năm, vẫn chưa đủ sao?”

Chu Dục thích người nghe lời anh nói, nếu nghe lời, dù nói với anh lời như thế nào thì anh cũng sẽ dỗ dành.

Triệu Ý vẫn luôn nghe lời anh nói, anh thích, nhưng nếu không theo ý anh thì tính tình của anh sẽ hoàn toàn thay đổi: “Hai năm, 1 triệu tệ, em cảm thấy đủ rồi sao? Em thấy mình có giá như vậy?”

“Tôi cũng nói thẳng, tôi sẽ không sinh con cho anh!” Triệu Ý nổi giận, “Anh muốn sinh con thì tìm người khác mà sinh, lúc trước không có điều khoản trả nợ này, tôi biết tôi không đáng giá bao nhiêu tiền. Anh cảm thấy tôi đáng giá bao nhiêu tiền thì quy ra tiền cho tôi, số còn lại, tôi sẽ trả cho anh, được không? Anh thả tôi đi được không?”

Triệu Ý ấp ủ những lời này trong lòng từ lâu, nhưng cô chưa từng nói với anh, hiện tại nói ra, cô cũng chẳng sợ hãi chút nào.

Cô luôn muốn anh buông tha cho mình, cô không muốn ở lại đây, nói hết những lời này, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Dục bị cô chọc giận, bật cười, “Những lời này là suy nghĩ trong đầu em, em muốn chạy? Triệu Ý, em đi theo tôi hai năm, lúc trước không thấy em nói ra những lời này, hôm nay lại nói ra, sao, không hầu hạ em thoải mái? Hay quen thằng khác, muốn ở bên anh ta? Hay là Trần Cương đã quay về, em muốn nối lại tình duyên với chồng mình? Dươиɠ ѵậŧ lớn của tôi không thỏa mãn được em hay gì mà em cứ thích loại tăm xỉa răng đó? Triệu Ý, có phải em có sở thích đặc biệt nào không? Không thích người khác làm em lêи đỉиɦ, chỉ thích tăm xỉa răng, dù chọc vào trong tiểu bức không có cảm giác gì nhưng vẫn cảm thấy như vậy mới sướиɠ đúng không? Thậm chí Trần Cương còn chưa làm em phun nước.”

Triệu Ý chịu đủ lắm rồi, lần nào cũng như vậy, lần nào cũng sỉ nhục cô, không coi cô là con người.

Mỗi lần anh làm nhục cô, cô luôn cảm thấy Chu Dục coi cô là con điếm, là công cụ để trút giận.

Cô cảm thấy mình như một con điếm được anh nuôi dưỡng, để mặc anh sỉ nhục.

Triệu Ý vẫn luôn ngoan ngoãn, không dám làm trái ý anh, hiện tại cô không ngoan, nói chuyện cũng dứt khoát: “Chu Dục, anh có thể ngừng nói mấy lời ghê tởm đó được không? Tôi không phải loại người như vậy, tôi chỉ cảm thấy tôi ở bên cạnh anh quá lâu. Lúc trước anh đâu nói dùng một triệu tệ để tôi ở bên cạnh anh bao lâu, anh nói sẽ nhanh chóng chán tôi, làm sao tôi biết được anh muốn tôi đi theo anh bao lâu. Năm năm? Mười năm? Anh bảo tôi dùng thời gian đó lãng phí lên người anh sao?”

Triệu Ý không thể ở bên anh cả đời được.

Cô biết, sau này sẽ không có người nào thích cô.

Cô không có ý định gì lớn, cô chỉ muốn kiếm sống qua ngày trong thành phố này thôi.

Cô biết tư chất của mình, cô chỉ là một người bình thường, cô là loại người như vậy, từ nhỏ đến lớn không thông minh, miễn cưỡng thi đỗ đại học nhưng không phải đại học danh tiếng gì, sau khi tốt nghiệp, không tìm được công việc tốt, chỉ có thể đủ ăn, không bị chết đói.

Cuộc đời của cô cũng không tốt, cha không thương mẹ không yêu, còn lấy phải một ông chồng xui xẻo, làm bồ nhí của chủ nợ nhiều năm như vậy, cuộc sống của cô chính là một đống bùn lầy hoang đường.

Cô cảm thấy tương lai của mình sẽ không khá hơn, chỉ có thể lủi thủi sống qua ngày, kiếm đủ tiền rồi, cô có thể mở một cửa hàng nhỏ, sống phần đời còn lại với bà nội.

Cô vẫn chưa ly hôn với Trần Cương, cô cũng không tìm người đàn ông nào nữa, cô cảm thấy sẽ không có một người đàn ông nào muốn cô cả.

Cô làʍ t̠ìиɦ nhân của một người đàn ông đã hai năm, còn người đàn ông nào muốn cô? Cho dù họ không để ý thì sau này cũng sẽ lấy những thứ này để nhục nhã cô.

Cô bị Chu Dục sỉ nhục như vậy đủ rồi, không muốn nghe những lời ghê tởm này nữa, chỉ cần có thể thoát khỏi cảnh này cô đã thấy tốt lắm rồi.

Vừa rồi Chu Dục ăn rất nhiều, ăn rất ngon lành, anh thích ăn cơm Triệu Ý nấu, hiện tại thấy Triệu Ý phản kháng mình như vậy, anh bỗng không muốn ăn nữa.

Được lắm, con thỏ ngoan ngoãn lại có thể cắn người, còn dám cãi nhau với anh.

Chu Dục vẫy tay với cô: “Em tới đây.”

Triệu Ý chưa từng cãi nhau với ai nên không chiếm được khí thế, vừa rồi cãi nhau rất kịch liệt, nhưng hiện tại cô có chút sợ hãi, sợ Chu Dục thấy cô không nghe lời thì sẽ đánh cô.

Cô căng thẳng đi qua.

Chu Dục túm tay của cô, đặt cô ngồi trên đùi mình, “Triệu Ý, tôi hiểu ý của em, có phải em cảm thấy em đi theo tôi mấy năm, sau này tôi không cần em nữa, em sẽ không tìm được người đàn ông nào tốt để tái hôn đúng không? Hiện tại em cảm thấy mình còn trẻ, còn có thể tìm được một người đàn ông tốt bụng khác? Hay em muốn giấu giếm chuyện em làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi được hai năm, mà có người đàn ông khác, nhưng cũng đúng, có người đàn ông nào không ngại việc vợ mình ngủ với người đàn ông khác hai năm, mỗi lần còn lêи đỉиɦ, phun nước nữa chứ.”

“Anh...” Triệu Ý cảm thấy mình bị chọc tức đến học máu, nghe anh nói như vậy thì không nhịn được muốn giơ tay lên tát anh, nhưng cô nhanh chóng bị Chu Dục nắm lấy, sức của anh lớn, mạnh mẽ giữ chặt không cho cô động đậy.

Chu Dục cũng nổi giận, anh cảnh cáo cô: “Triệu Ý, em đừng suy nghĩ đến việc ba năm sau, hay năm năm sau nữa, cho dù hiện tại tôi không cần em thì em ngủ với tôi lâu như vậy rồi, đàn ông bình thường sẽ khinh thường em, hiện tại tôi vẫn chưa chán em, em có thể tiếp tục ở cạnh tôi, sau này, nếu tôi thật sự chán em thì tôi sẽ bồi thường cho em, em rời đi cũng được, dù sao thì tiền tôi cho em cũng đủ để em sống cả đời mà không cần lo nghĩ.”

“Sinh con cho tôi, sinh xong em có thể đi.”

Nếu thật sự sinh con thì xem cô rời đi kiểu gì. Anh biết, sinh con là một sự trói buộc, cả đời này cô đừng nghĩ đến việc rời đi.

Cả đời này không rời đi cũng không sao, dù sao thì anh cũng có rất nhiều tiền, anh có thể nuôi cả hai mẹ con.

Anh không muốn cô đi, hiện tại anh vẫn chưa muốn mất cô.

Câu cuối cùng khiến Triệu Ý cảm thấy anh là một tên súc sinh.

Đối với anh, phụ nữ là công cụ sinh sản sao?

Sinh con xong mới được đi.

Người đàn ông ghê tởm.

Triệu Ý kháng cự đẩy anh ra.

Chu Dục thấy Triệu Ý đối xử với mình như vậy hết lần này đến lần khác thì cũng bị cô chọc giận.

Bảo cô ngoan ngoãn, nhưng cô cứ ồn ào, cảm thấy anh không có cách trừng phạt cô đúng không?

Sức của Chu Dục lớn, anh dễ dàng tóm được cô.

Anh đứng dậy, đè cô lên bàn ăn, để cô nằm trên bàn, vỗ mông cô: “Triệu Ý, có phải em thật sự cho rằng côi không có cách nào xử lý em đúng không? Những lời em vừa nói với tôi, tôi không cho phép, cả đời này em muốn trốn cũng không có khả năng.”

Nói xong, anh vén váy ngủ của cô lên, cô vừa mới tắm xong, không mặc qυầи ɭóŧ, vừa vén lên, cặp mông lập tức lộ ra ngoài.

Anh cởϊ qυầи, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn cũng đã rất lớn, cứ thế cắm vào bên trong tiểu bức mà không hề bôi trơn.

Không muốn sinh con đúng không? Anh càng để cô sinh con. Muốn chạy? Chờ sinh con xong xem cô chạy như thế nào, ồn ào như thế nào.

Anh cắm vào mà không bôi trơn cũng không cảm thấy khó chịu, vừa rồi cô lêи đỉиɦ hai lần, phía dưới vẫn luôn chảy nước, dù đã rửa sạch sẽ nhưng vẫn ẩm ướt.