Chương 8: Dỗ cô

Tuy rằng phía dưới ẩm ướt nhưng bị một vật cứng đột ngột thọc vào như vậy vẫn sinh ra cảm giác khó chịu.

Triệu Ý không thích anh không làm bất cứ bước dạo đầu nào mà trực tiếp cắm vào, như vậy sẽ khiến cô có cảm giác bản thân bị cưỡиɠ ɠiαи.

Vẫn ở trên bàn, ngay cả cơm vẫn chưa ăn, Triệu Ý cảm thấy nhục nhã, vốn dĩ muốn đẩy anh ra nhưng lại nghĩ đến hiện tại anh đang nổi giận, nếu đẩy anh ra, thì bản thân cũng không dễ chịu.

Đi theo anh nhiều năm như vậy, cô biết tính tình của anh.

Triệu Ý có thể nhịn, cô cảm thấy nhục nhã, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Cô không biết liệu đó là đau, hay cảm thấy mình bị xúc phạm nữa.

Vừa rồi Chu Dục vẫn còn muốn, nhưng bởi vì đau lòng cho cô nên không làm tiếp, hiện tại thấy dáng vẻ của cô căn bản không cần người ta đau lòng, động tác của Chu Dục trở nên mạnh mẽ hơn.

Anh muốn cô sinh con cho anh nên vội vã đi vào, lúc xuất tinh không hề đeo bαo ©αo sυ.

Mấy năm nay anh vẫn luôn đeo bαo ©αo sυ, bởi vì lúc trước anh không hề nghĩ đến việc có con, anh sợ có con, bản thân sẽ gặp rắc rối.

Trông anh cũng không giống người thích trẻ con, anh nghĩ rằng nếu mình không thích thì không cần thiết phải có con.

Hiện tại anh muốn cũng vì lo lắng Triệu Ý rời đi, vì thế chỉ có thể dùng đứa bé để trói buộc cô.

Anh xuất tinh, lần đầu tiên xuất tinh vào trong cơ thể cô, tiểu bức của Triệu Ý bị bắn đầy.

Hai năm qua, anh đã nhìn thấy chất lỏng của mình vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh xuất tinh vào trong, bắn rất nhiều, đặc quánh.

Anh cố ý, anh xuất tinh xong còn không chịu rút dươиɠ ѵậŧ ra, thấy người Triệu Ý cứng đờ, anh cố ý thọc vài cái, kí©h thí©ɧ cô: “Ngoan ngoãn sinh con cho tôi, em muốn gì tôi đều có thể cho em.”

Triệu Ý không thèm để ý đến anh, cô quay mặt đi.

Cô sẽ không sinh con cho tên khốn này.

Chu Dục rất thích mông của cô, sau khi xuất tinh, anh vùi trong tiểu huyệt ấm áp của cô một lúc, khi rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra ngoài.

Triệu Ý muốn đi tắm, hiện tại chưa qua bao lâu, đi tắm thì có thể móc ra, nhưng Chu Dục không cho phép.

Anh kéo cô: “Không được tắm, Triệu Ý, ông đây đã bắn tinh vào trong tiểu bức của em, hiện tại em đi tắm, không phải sẽ rửa sạch con cháu của ông đây ra ngoài sao?”

Triệu Ý: “...”

Lúc ngủ, Triệu Ý không cho Chu Dục đến gần.

Nhưng bọn họ thường ngủ như vậy, không có bất kỳ tình cảm nào, ngoại trừ việc Chu Dục thích ôm cô khi đi ngủ.

Có đôi khi cô trở mình không cẩn thận sẽ ôm anh, nhưng khi cô có ý thức, tỉnh táo thì sẽ không đến gần anh.

Chu Dục không thích mặc quần áo, khi ngủ, anh sẽ để ngực trần, ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Một người sợ lạnh, một người sợ nóng, khi ngủ, anh muốn bật điều hòa, nhưng bật điều hòa thì Triệu Ý sẽ lạnh.

Lúc trước, một lần Triệu Ý ngủ với anh, điều hòa bật quá thấp, cô run bần bật, nổi cả da gà, cho nên cô đề nghị hai người ngủ riêng, dù sao thì trong nhà này không chỉ có duy nhất một phòng.

Nhưng Chu Dục không đồng ý, ngày hôm sau anh trực tiếp đưa cho cô một cái chăn.

Anh nói nếu cô sợ lạnh thì đắp chăn, ngụ ý là không thể ngủ riêng.

Cũng may người này có thể ngủ ở bất kỳ tư thế nào, không có tật xấu mà đại đa số đàn ông mắc phải, tật xấu duy nhất của anh chính là thích ôm cô ngủ và cơ thể quá nóng.

Triệu Ý kháng cự sự tiếp xúc của Chu Dục, muốn nghiêng người trốn sang một bên, kết quả anh vươn tay, ôm chặt cô vào trong lòng ngực, so với anh, trông cô giống như một con tép riu.

Triệu Ý không quan tâm, nhắm mắt đi ngủ.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên vào sáng hôm sau đã chọc giận người bên cạnh.

Bởi vì Chu Dục là ông chủ, cho nên anh muốn đi làm lúc nào cũng được.

Nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức, anh không kiên nhẫn muốn tắt đi, mở to mắt nhìn cô, vừa vặn đặt tay lên ngực cô, không biết chui vào trong từ khi nào, xoa nhẹ núʍ ѵú bên trong quần áo.

“Hiện tại mới mấy giờ mà em đã đi làm? Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Em nghỉ công việc đó cho tôi, một tháng kiếm được mấy nghìn tệ, đáng giá để em dậy sớm đi làm như vậy không? Tiền tôi đưa cho em không đủ sao? Tiều tôi đưa cho em hàng tháng cũng nhiều hơn tiền lương của em, vậy mà em còn muốn đi làm.”

Triệu Ý trực tiếp đẩy anh ra, anh đã nói những lời này vô số lần, nhưng Triệu Ý hoàn toàn không nghe.

Cô cởϊ qυầи áo ngủ, đi đến chỗ tủ quần áo, mặc áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ vào người.

Sau khi mặc xong đồ lót, Chu Dục đã đứng dậy.

Nếu như là trước kia, thời điểm Chu Dục bị đánh thức sẽ mất bình tĩnh, lật người tiếp tục ngủ, nhưng hôm nay tính tình thay đổi, anh mở to mắt thức dậy.

Anh nói với Triệu Ý: “Tôi đưa em đi làm, em không cần phải chen lấn trong tàu điện ngầm làm gì.”

Triệu Ý vẫn đang giận, cô không nói câu nào đi vào trong phòng tắm rửa mặt.

Chu Dục thấy cô xụ mặt, anh xoa tóc, thầm nghĩ tính kiên nhẫn của mình tốt thật, cho nên mới kiên nhẫn dỗ dành cô như vậy.

Chu Dục đột nhiên cảm thấy mình giống như một chú chó, anh đi vào theo, đứng bên cạnh cô, rửa mặt. Đánh răng rửa mặt xong, anh thay quần áo đi ra ngoài, cô đang nấu bữa sáng.

Không biết có phải Triệu Ý đang cố ý chọc tức anh hay không, trước đây giờ đi làm của hai người không giống nhau, mỗi lần cô thức dậy làm bữa sáng đều sẽ làm một phần cho Chu Dục.

Anh thức dậy là có thể ăn.

Hiện tại cô không làm, cũng không muốn hầu hạ anh, chờ sau khi đến công ty, lại gọi cơm hộp đến, hầu hạ anh mỗi ngày, giống như một bà già vậy. Anh cảm thấy có một người giúp việc miễn phí cũng rất tốt.

Chu Dục thấy cô không nấu cơm, cũng biết cô vẫn còn giận chuyện ngày hôm qua, anh không nổi giận, ngày hôm qua, quả thực anh cũng nổi nóng.

Hiện tại kiên nhẫn dỗ dành cô, đi theo cô đi ra ngoài.

“Triệu Ý, em nghe không hiểu sao, tôi nói, tôi đưa em đi làm, lên xe của tôi.”

Triệu Ý không cần, “Xe của anh đắt như vậy, nếu chở tôi đi làm, đồng nghiệp của tôi sẽ nghĩ rằng tôi được bao nuôi.”

Nếu không, người đàn ông của mình giàu có như vậy còn làm công việc lương mấy nghìn tệ, người ta sẽ cảm đầu óc cô có vấn đề.

Chu Dục: “Em nói nhiều lời nhảm nhí như vậy làm gì, không phải tôi chưa từng đưa em đi làm mà đồng nghiệp của em nhìn thấy thì sao? Em cứ nói tôi là người đàn ông của em, sao lại không được ngồi trên xe người đàn ông của mình, người đàn ông của em có tiền không được sao? Hay là, Triệu Ý, chẳng lẽ em thật sự quen một người đàn ông khác ở trong công ty? Hiện tại vì thằng đó mà rời khỏi tôi, cho nên hôm qua mới cố chấp như vậy? Sáng sớm đã xụ mặt với tôi?”

Nghĩ đến khả năng này, mặt Chu Dục tối sầm, trên mặt tràn ngập lửa giận.

Triệu Ý bị lời nói của anh chọc tức, người đàn ông này có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng.

Để anh bớt suy nghĩ lung tung, Triệu Ý vẫn lên xe, cô không biết nếu mình không làm theo lời anh nói thì anh sẽ tuôn ra những lời đáng sợ đến mức nào.

Triệu Ý ngồi ghế phụ, Chu Dục thắt dây an toàn cho cô.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, khuôn mặt thanh tú được anh chiều chuộng, anh không nhịn được mà véo một cái: “Ngoan lắm.”

Triệu Ý phớt lờ anh.

Chu Dục lái xe đưa cô đến dưới công ty, lúc tháo dây an toàn cho cô, anh ra lệnh cho cô: “Buổi tối nay có mấy người bạn của tôi đến nhà ăn cơm, em nhớ chuẩn bị một vài món ăn.”

Triệu Ý cảm thấy anh không biết xấu hổ, anh thích mời bạn bè đến ăn cơm là để cô gặp gỡ mọi người, anh không hề sợ người khác biết cô là vợ của người khác.

Nhưng đối với anh mà nói, biết rồi, có lẽ anh còn cảm thấy kí©h thí©ɧ hơn.