Chương 11.1: Anh gần như muốn vồ lấy và xé quần áo của cô ra

Khi Lê Dật Phi tỉnh dậy tại khách sạn, trời đã gần trưa. Anh thấy trên đầu giường có vài tờ tiền mặt, anh cảm thấy hơi khó chịu. Đây là tiền phòng hay là tiền mua tình vậy? Chỉ có hai trăm thôi sao.

Nhân lúc còn khó chịu, Lê Dật Phi liên lạc với tất cả bạn học quen Chương Ngọc Kỳ để hỏi số điện thoại liên lạc của Đường Nguyễn.

Kết quả là hỏi một vòng nhưng không ai biết cả. Bọn họ đều trả lời rằng Đường Nguyễn rất kín tiếng, không liên lạc với họ, đặc biệt là với đàn ông.

Kín tiếng sao? Đùa à, chỉ lừa được đám ngốc này thôi.

Đường Nguyễn có tâm tư muốn lợi dụng Chương Ngọc Kỳ, tất nhiên sẽ tránh liên lạc với bạn bè của Chương Ngọc Kỳ. Cô sẽ không để lộ manh mối, cũng không cho người không liên quan tìm đến mình. Nhưng may mắn thì không thể đoán trước, bọn họ lại gặp nhau nhanh như thế này.

Lần này là trong một cửa hàng tráng miệng.

Đường Nguyễn là nhân viên của cửa hàng, còn Lê Dật Phi lại đi cùng với một người bạn đồng hành là nữ.

Người phụ nữ chắc chắn là rất xinh đẹp, là kiểu dáng khiến cho người khác choáng váng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nơi nào cũng đều rất quyến rũ, chỉ cần đứng ở chỗ đó, cô ấy cũng sẽ thu hút vô số ánh nhìn, giống như một con hồ ly tinh vậy.

Chỉ có Đường Nguyễn là tập trung chú ý vào người của Lê Dật Phi.

Có trời mới biết trong lòng của Đường Nguyễn có con sóng lớn đến mức nào, thế nhưng ngay sau đó cô buộc mình phải thu hồi ánh mắt, ổn định tâm trạng và tiếp tục phục vụ những vị khách khác.

Khi chủ cửa hàng không có ở đây, một nhân viên nam khác bước lên và nói: "Chào ngài, hai người muốn mua gì ạ?"

Sự thờ ơ của Đường Nguyễn khiến Lê Dật Phi cảm thấy không vui, cô như vậy là có ý gì? Giả vờ không quen biết anh sao?

"Tôi tên là An Quất, ở đây có đồ uống gì không?"

Ánh mắt hồ ly của An Quất cứ đảo qua đảo lại trên mặt Đường Nguyễn và Lê Dật Phi, cô ấy đi ngang qua nhân viên nam của cửa hàng, sau đó đi đến trước bàn làm việc nơi Đường Nguyễn đang đứng, nụ cười càng giống hồ ly hơn.

Nam nhân viên bán hàng kia thì lại rất tích cực: "Đúng vậy, chúng tôi có thể chuẩn bị ngay bây giờ, đây là menu của cửa hàng chúng tôi, cô có thể xem qua."

An Quất đứng đó để chọn lựa.

Lê Dật Phi ngồi trên ghế ăn, Đường Nguyễn không thèm để ý đến anh, anh cũng không thể đi tới đó nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Nguyễn. Mái tóc đen che phủ của cô được nhét vào trong mũ, có vài sợi tóc xõa ra, cặp kính gọng đen lớn che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

Anh thực sự muốn ôm cô vào vòng tay rồi xoa xoa vài lần.

Theo như Lê Dật Phi biết, Đường Nguyễn đang làm việc ở một công ty nào đó, nơi này hẻo lánh như vậy, còn cách xa trường học, nếu không đặc biệt đi mua món tráng miệng thì rất khó gặp cô, cũng rất ít người biết về công việc của cô ở đây.

Có vẻ như cô chính là một kẻ lừa đảo từ đầu đến đuôi.

Nghĩ như vậy, Lê Dật Phi cong môi, thật đáng yêu, một con thỏ khôn ranh có ba cái hang*, cái hang đã bị anh tìm thấy, cô còn có thể chạy trốn sao?

*con thỏ khôn ngoan thì có 3 cái hang để ẩn thân, tránh tai họa. Hiện nay thường dùng để ví von một người có nhiều chỗ ẩn mình, hoặc có nhiều sự chuẩn bị tránh tai họa.

Đường Nguyễn không nói nhiều, còn nam nhân viên kia thì lại nói chuyện không ngừng về món đồ ngọt ở cửa hàng của bọn họ. Người mà anh ta nhắm đến chủ yếu là An Quất, anh ta cứ nhìn An Quất, nhìn bóng dáng của cô ấy, ánh mắt kia gần như đã viết lên, anh ta là một kẻ háo sắc.

Lê Dật Phi lại không vui, làm việc với loại đàn ông này, liệu cô có bị người ta bắt nạt không nhỉ?

Mặc dù người nói là nam nhân viên kia, An Quất chỉ có hứng thú với Đường Nguyễn.

An Quất chỉ tập trung vào việc tiếp đãi Đường Nguyễn, cô ấy chớp chớp mắt, nhẹ nhàng dùng bờ vai trần trụi của mình rồi va vào Đường Nguyễn, chỉ vào đồ uống trong danh sách rồi nói: "Những đồ uống này là do cô làm sao?"

Đường Nguyễn không quen với việc bị người lạ chạm vào, phụ nữ cũng vậy, vì vậy cô vô thức né tránh và lịch sự nói: "Tất cả đồ uống ở đây đều là tôi làm."

Sự khác thường này của cô, An Quất đã để ý đến.

Nếu là cô làm, vậy thì An Quất cần phải gọi một ly, sau đó gọi món xong mới bảo Lê Dật Phi đến thanh toán tiền, dù sao cô ấy cũng không tốn một đồng nào.

Đường Nguyễn cất đồ uống vào túi rồi đưa ra, An Quất thấy hai người bọn họ không có giao lưu gì trong suốt cả quá trình. Một người thì nhìn thẳng vào người kia, người kia lại không dám nhìn lại, cô ấy rất nóng lòng muốn xem vở kịch này. Vì sợ sẽ không xem được vở kịch này, cô ấy cố ý chỉ vào Lê Dật Phi: "Để anh ấy mang đi."

Không muốn nói chuyện ư, vậy cũng phải nói chuyện cho cô!

Đường Nguyễn đưa cái túi đã đóng gói cho Lê Dật Phi.

Hai từ ‘quý ông’ này dường như không có quan hệ gì với Lê Dật Phi cả, làm sao anh có thể có tính khí tốt như vậy được chứ. Nhưng đây là Đường Nguyễn đưa cho anh, sau vài giây thì anh duỗi tay ra, vô tình chạm vào ngón út của cô. Ngay cả ngón tay của cô cũng rất mềm mại, vừa mềm mại vừa trơn trượt, giống như bị điện giật vậy.

Đường Nguyễn lập tức nghĩ đến tình cảnh khi anh vuốt ve cô vào đêm đó, suýt chút nữa cô đã buông tay ra nhưng lại sợ túi sẽ rơi xuống đất, vì vậy bàn tay cô cứng đờ lại, cho đến khi Lê Dật Phi nhận được túi thì cô mới buông tay. Cô cũng không chà xát lên quần áo của mình, mà chỉ nắm lấy nó bằng tay kia, cố gắng hạ nhiệt độ xuống.

"Cảm ơn." Anh vừa cất tiếng, giọng nói rất trầm khàn.

Đường Nguyễn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh khi nhìn cô, cô cúi đầu xuống, mắt kính hơi trượt xuống, mặt tự động đỏ lên, thì thầm: "Hoan nghênh lần sau lại đến ạ."