Chương 12.1: Con sói hoang dã khó thuần hoá

Trong đại sảnh chật kín khách khứa, trong số những người ăn mặc chỉnh tề này, dáng vẻ thản nhiên của Lê Dật Phi và An Quất có vẻ không được phù hợp lắm.

An Quất cũng không sợ người lạ, cô đến nhà họ Lê như thể đến vườn sau của nhà mình vậy, tùy tiện gắp một chiếc bánh nhỏ, cắn một miếng, cau mày nói một cách đầy ghét bỏ: "Nó không ngon bằng bánh ngọt của cửa hàng tráng miệng đó, thật khó để không nghi ngờ liệu gia đình của anh có phá sản hay không đấy, Lê đại thiếu gia ạ."

Lê Dật Phi giễu cợt: "Không ai mời cô ăn cả."

Vừa bước vào cửa, toàn bộ không khí của Lê Dật Phi đều lạnh lẽo, ánh mắt tuần tra xung quanh hiện trường, cuối cùng đáp xuống trên người một người đàn ông lạnh lùng.

Chẳng trách bà Dương lại nóng lòng muốn mời anh trở về tham dự tiệc sinh nhật của bà ta như vậy, nói cách khác là đang có cảm giác nguy hiểm, cái gọi là mẹ nhớ con trai, giữa hai mẹ con bọn họ không có cái gì gọi là tình mẫu tử cả. Dương Mạn Lệ "muốn" anh, hẳn là bởi vì có người động đến lợi ích của bà ta.

An Quất nhìn theo ánh mắt của anh, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, người mà cô đang tìm kiếm đã xuất hiện rồi.

Người đàn ông mà họ chú ý đến tên là Bạc Tư Khuynh, mẹ của anh ta từng là nữ diễn viên đình đám nhất tên là Liên Nhân, bà ấy đã tự sát khi đang ở thời kì đỉnh cao. Bạc Kang đã nhận và đưa anh ta trở về nhà họ Bạc.

Anh ta được kế thừa gen di truyền từ Liên Nhân, cho nên có ngoại hình rất nổi bật, cũng có hình dạng mắt tương tự như Lê Dật Phi vậy. Nhưng điểm khác biệt là lông mày của Lê Dật Phi sẽ nhếch lên khi anh mỉm cười. Bạc Tư Khuynh thì lại không cười, khuôn mặt anh ta lúc nào cũng khó chịu, thái độ lạnh lùng của anh ta khiến mọi người cảm thấy không thể với tới.

Anh ta lớn hơn Lê Dật Phi vài tuổi, Lê Nguyên chưa kết hôn thì anh ta đã được sinh ra, bên ngoài còn có tin đồn rằng Liên Nhân là tình nhân của Lê Nguyên, anh ta là con ngoài giá thú của Lê Nguyên.

An Quất vừa cầm dâu tây trên đĩa lên, vừa nhìn Bạc Tư Khuynh vài lần, càng nhìn càng thấy đẹp, trong lòng cũng vui vẻ, cô tò mò: "Tôi đã đọc tin đồn của nhà các anh, giữa anh và Bạc Tư Khuynh rốt cuộc có quan hệ gì không vậy? Hai người có tranh đoạt gia sản không?"

"Liên quan gì đến cô."

"Anh không quan tâm chút nào sao?"

"Liên quan gì đến tôi."

Lê Nguyên chưa bao giờ thừa nhận Liên Nhân chính là nữ nhân của mình, tin đồn chỉ là tin đồn mà thôi.

Khi nhà họ Bạc đưa anh ta trở về đã không làm xét nghiệm quan hệ bố con hay sao? Khả năng cao là không phải thế, thế nhưng Dương Mạn Lệ lại có cảm giác khủng hoảng mãnh liệt. Lê Nguyên dùng Bạc Tư Khuynh để làm bà ta chán ghét, cho nên bà ta mới vội vàng gọi Lê Dật Phi trở về. Nhưng chuyện này có phải hay không thì cũng không liên quan gì đến Lê Dật Phi.

An Quất cắn dâu tây, sau đó nghiêng đầu nói: "Không phải anh cũng nói chuyện với cô gái mềm mại như kẹo bông kia như vậy đó chứ? Vậy thì cô ấy để ý đến anh mới là chuyện lạ đó."

Ngay khi nhắc đến Đường Nguyễn, Lê Dật Phi cũng không thể lên tiếng, cảm giác này rất kỳ lạ. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện giữa anh và Đường Nguyễn, không phải như thế này, chỉ cần cô nói một câu thật hung dữ, anh thậm chí không thể nóng nảy được.

Về mặt lý trí, đang lẽ anh không nên tìm thông tin liên lạc của cô, anh rõ ràng ghét nhất loại quan hệ mơ hồ như thế này. Nhưng anh không thể kiểm soát bản thân, sự gặp gỡ ngắn ngủi đó đã chiếu đi chiếu lại trong tâm trí anh hàng nghìn lần. Những xúc cảm từ cơ thể cô, nhiệt độ của cô, từng chi tiết khi cô nằm dưới thân anh, anh đều nhớ toàn bộ những cái đó.

"Lê Dật Phi."

Một giọng nữ tức giận đột nhiên gọi tên Lê Dật Phi.

Lê Dật Phi nhìn lại theo tiếng nói.

Mẹ anh, bà Dương Mạn Lệ đang đứng trên lầu, mặc một chiếc sườn xám thêu, phong thái duyên dáng, từ trên cao nhìn anh và An Quất, trong mắt hiện rõ vẻ khinh thường, khuôn mặt trang điểm thanh tú có chút méo mó, tức giận nói: "Đi lên đây."

Dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của chính bà ta, nếu ầm ĩ đến khó coi, người mất mặt chính là bà, Dương Mạn Lệ chứ ai.

Lê Dật Phi nhếch khóe môi, phủi lớp bụi trên tay áo, dường như anh đến đây chỉ để đi dạo, so với những người ăn mặc chỉnh tề này, anh lại nhếch nhác. Hai tay anh đút trong túi quần, sải bước lên lầu, thong thả ung dung.

An Quất chỉ còn lại một mình, cô vui vẻ vì được tự do, sau khi chọn một đĩa dâu tây rồi lập tức đi tìm Bạc Tư Khuynh.

Anh ta đang ngồi trong một góc yên tĩnh.

Anh thích yên tĩnh, ghét nhất là ồn ào và bị người khác quấy rầy, khi anh nhìn thấy An Quất đi về phía mình, đôi lông mày rậm của anh lập tức nhíu lại.

An Quất lại không biết ba chữ da mặt mỏng này được viết như thế nào! Cô đặt dâu tây bên cạnh Bạc Tư Khuynh, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, anh có nhớ tôi không vậy?"

"..."

Bạc Tư Khuynh không để ý đến cô cũng không thành vấn đề, cô càng đến gần hơn, ép Bạc Tư Khuynh phải nhìn mình. Nhưng anh không biết nên đặt ánh mắt mình vào đâu, khắp nơi anh nhìn thấy đều là làn da trắng như tuyết của cô, bộ ngực khổng lồ kia khiến cho anh cảm thấy rất bắt mắt, khe hở sâu thẳm đó lập tức khiến Bạc Tư Khuynh nhớ đến cảm xúc mềm mại đêm đó.

Cô không thể mặc nhiều hơn một chút sao?