Chương 12.2: Con sói hoang dã khó thuần hoá

Bạc Tư Khuynh không hiểu sao cảm thấy có chút tức giận, anh nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng: "Đừng quấy rầy tôi."

An Quất cũng không ngại việc anh thờ ơ, cô cũng không khó chịu, cười tủm tỉm rồi nói thẳng: "Không nhớ tôi cũng không sao, tôi nhớ anh là được rồi."

Nhớ anh sao? Tưởng rằng anh không nhìn thấy cô và Lê Dật Phi sao? Bạc Tư Khuynh quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Cô không cảm thấy xấu hổ khi tán tỉnh những người đàn ông khác, trong khi đang mang cái mác là bạn gái của người khác sao?"

Ánh mắt An Quất lập tức sáng lên lấp lánh, cô vui vẻ nói: "Có phải anh đang ghen không vậy?"

Vành tai của Bạc Tư Khuynh đỏ lên, anh muốn rời đi, An Quất vội vàng ấn vai anh lại, cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt anh. Gương mặt quanh năm tái nhợt, vừa kiêu ngạo vừa mong manh, ngay cả môi cũng không thấy máu.

An Quất áp vào tai anh rồi thì thầm: "Tôi vừa mới ăn dâu tây, rất ngọt, vì vậy nụ hôn này...có vị dâu tây."

Nói xong, trước mặt tất cả khách mời ở đây, cô đã cưỡng hôn Bạc Tư Khuynh!

Cuối cùng, trên đôi môi của anh đã có màu đỏ tươi.

Cùng lúc đó, Lê Dật Phi đi theo Dương Mạn Lệ lên lầu.

Bước vào phòng, vừa đóng cửa lại, Dương Mạn Lệ đã tát vào mặt anh, Lê Dật Phi né tránh, tay bà ta tát vào cửa, tấm cửa rung lên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn.

Lê Dật Phi cười nói: "Đánh không được thì đừng đánh, tuổi cũng lớn rồi, nên bớt chút sức lực đi."

Dương Mạn Lệ càng tức giận hơn khi nghe thấy điều này, bà ta tức giận nói: "Người phụ nữ không đứng đắn kia là bạn gái của mày sao? Đúng là đứa con trai ngoan của bố mày, khẩu vị của mày cũng giống như của ông ta."

Lê Dật Phi tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, bắt chéo chân nói: "Nếu không, chẳng lẽ khẩu vị của con phải giống mẹ sao? Tìm một vài người đàn ông rồi mang về nhà, như vậy mẹ sẽ vui vẻ sao?"

Một cái ly khác ném về phía anh, Lê Dật Phi cúi người xuống, cái ly kia va vào tường rồi vỡ vụn, anh cũng không bị thương.

Lê Dật Phi mím môi nói: "Đã nói rồi, mẹ không đủ chính xác nữa, mẹ còn tưởng rằng con còn nhỏ sao?"

"Tao đã bảo mày đưa một cô gái nghiêm túc trở về cơ mà!"

"Cô gái nghiêm túc nhà nào lại muốn có một người mẹ chồng độc ác như mẹ chứ, vẫn là đừng làm hại người khác thì hơn."

Lê Dật Phi thậm chí còn không buông tha mẹ ruột của mình, trong mắt anh, Dương Mạn Lệ hoàn toàn không phải là mẹ anh. Bà ta đã không chăm sóc anh một ngày nào, ngoại trừ sinh học có thể chứng minh quan hệ huyết thống ra, bọn họ không có bất kỳ ràng buộc nào cả.

Dương Mạn Lệ tức giận nói: "Tao chỉ muốn mày tìm một cô gái thích hợp để kết hôn! Mày cũng đã tốt nghiệp rồi, đã có thể kết hôn và sinh con, trở về làm việc sớm một chút, bố của mày sức khỏe không tốt, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ chết, đến lúc đó tài sản của gia đình này không phải đều là của mày sao."

Nghe vậy, đây mới là mục đích chân chính của mẹ anh. Trên thực tế, từ ngày Lê Nguyên và Dương Mạn Lệ kết hôn, bọn họ đã hy vọng đối phương sẽ chết càng sớm càng tốt, để có thể kế thừa tài sản thừa kế của đối phương, chứ không cần phải phân chia.

Vợ chồng ư? Chỉ là hai kẻ thù ngủ chung giường mà thôi, Lê Dật Phi lớn lên trong một loại gia đình như thế này, làm sao có thể không sợ kết hôn cơ chứ.

Thật đáng tiếc, cuộc đời này, anh sẽ không sống theo ý của bọn họ.

Lê Dật Phi chế nhạo: "Kết hôn sớm sinh con, sau đó lại sinh ra một kẻ bi kịch như con sao? Các người đều già rồi, tích lũy chút đức hạnh cho bản thân mình đi, bớt làm những việc thiếu đạo đức lại, con đi trước đây."

"..."

Dương Mạn Lệ tức giận đến mức không nói được lời nào.

Trên đời này chắc hẳn sẽ không có nhiều cặp mẹ con giống như bọn họ, trên thực tế, Lê Dật Phi không đối xử với bà ta như một người mẹ, bà ta cũng không đối xử với Lê Dật Phi như một đứa con trai. Lê Dật Phi chỉ là công cụ với bà ta mà thôi, không phải đứa trẻ nào sinh ra đều vì tình yêu, bà ta sinh ra Lê Dật Phi chỉ để đối phó với miệng lưỡi của các trưởng bối, nuôi nấng anh chỉ là vì tranh giành tài sản để bà ta dưỡng già mà thôi.

Nhưng bà ta lại không thể khống chế Lê Dật Phi khi trưởng thành được, bây giờ Lê Dật Phi giống như một con sói hoang dã không thể thuần hóa. Anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nếu anh phải đi, bà ta cũng không thể ngăn cản được.